Chương 738: Tuyên Chiến Toàn Diện, Phạm Người Đại Ngụy Ta, Dù Xa Cũng Giết! (1)
Điểm xấu chính là uy vọng của Hứa Thanh Tiêu trong quân đội sẽ cao ngất ngưỡng, bởi vì quân nhân rất thích những thượng cấp khát máu thế này.
Đối với quân nhân mà nói, không quả quyết chắc chắn sẽ không vui, nếu như thật là như vậy thì nói không chừng hắn có thể dựa vào uy vọng để làm tất cả quân nhân phục hắn.
Nhưng ít ra dựa theo bây giờ đối với ông ta mà nói thì có lợi ích cực lớn.
“Người đâu!”
“Báo tin tức này cho Văn cung Đại Ngụy.”
Hoài Ninh thân vương mở miệng nói như vậy, tin tức này chắc chắn là phải nhanh chóng truyền lại cho Văn cung Đại Ngụy, để Văn cung Đại Ngụy đối phó với Hứa Thanh Tiêu, còn ông ta thì có thể rảnh tay để xử lý những chuyện khác.
“Tuân mệnh!”
Có người lên tiếng lớn giọng trả lời.
Mà cùng lúc đó.
Kinh đô Đại Ngụy.
Bên trong Văn Hoa điện.
Khi người mang tin tức chiến báo truyền đến, tất cả mọi người trong đại điện đều ngây ngẩn cả người.
“Ngươi nói cái gì?”
“Tín Vũ hầu giết mười bảy vạn hàng quân?”
“Hoàng thất nhất mạch và văn võ bá quan toàn bộ đều bị giết?”
Khi Trần Chính Nho nghe được tin tức này, cả người như bị sét đánh.
“Không đầu hàng thì không nói, giết quốc vương Phàn quốc thì cũng thôi đi, nhưng mà giết hàng, đây là chuyện rất lớn đó.”
“Hồi Trần Thượng thư, đúng vậy!”
Người mang tin tức cúi đầu đáp lại một câu khẳng định.
“Trời!”
Bên trong đại điện, những tiếng hít khí lạnh vang lên, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, các vị quốc công bao gồm cả các liệt hầu cũng đứng sững sờ ngay ra tại chỗ.
Giết hàng quân!
Thế mà Tín Vũ hầu lại giết hàng quân, điều này... Muốn lật trời thật à?
“Hồ đồ quá! Hồ đồ quá! Hồ đồ quá!”
Tín Vũ hầu, ngươi đúng là quá hồ đồ rồi.
Hình bộ Thượng thư siết chặt nắm đấm, ông ta hô to vài tếng, bên trong ánh mắt tràn ngập sự tức giận và bất đắc dĩ.
Từ trước đến nay, quân đầu hàng đều không thể giết, trừ phi có đại thù sống chết nếu không thì... Haiz! Tín Vũ hầu, ngươi quá hồ đồ rồi.”
Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn cũng không nhịn được mở miệng nói thế. Trong lúc nhất thời, ông ta thật sự không biết nên nói gì mới phải.
“Tín Vũ hầu không nên làm như vậy, hắn không phải là loại người như vậy.”
“Tín Vũ hầu, sao đang yên đang lành ngươi lại đi giết hàng quân chứ.”
“Đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo mà.”
Các võ quan cũng mở miệng theo, không nhận đầu hàng thì không thành vấn đề, giết hoàng thất cũng không thành vấn đề, nhưng mà giết hàng quân, đây là tội nặng lắm đó.
Lúc đầu khi Tín Vũ hầu thắng Phàn quốc, lúc hồi triều có thể nói là sẽ vô cùng vinh quang, nhưng giết hàng tướng thì tất cả những vinh quang của hắn đều sẽ bị xóa mất.
Văn cung Đại Ngụy sẽ không bỏ qua cho hắn, những người đọc sách trong thiên hạ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, thậm chí vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng sẽ nhúng tay vào, chỉ trích chuyện mà Đại Ngụy lần này đã làm.
“Hứa đại nhân, chỉ sợ là Tín Vũ hầu mất trí rồi cho nên mới nóng vội như vậy, mong Hứa đại nhân minh giám. Tha cho hắn một mạng, để hắn quay về trước.”
Có người lên tiếng, hắn có mối quan hệ vô cùng tốt với Tín Vũ hầu cho nên đã nhanh chóng mở miệng muốn nói tốt vài câu giúp Tín Vũ hầu.
Nhưng sau một khắc, giọng Hứa Thanh Tiêu lại vang lên làm cho đại điện lại trở nên yên tĩnh một lần nữa.
“Là ta bảo ngài ấy giết.”
Giọng nói vang lên làm cho đại điện lại yên tĩnh lại một lần nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt toàn là vẻ không thể tin nổi.
Đây chính là chỉ thị của Hứa Thanh Tiêu sao?
Chuyện này!!!
“Thủ Nhân, tội gì ngươi phải làm thế chứ?”
Cuối cùng, Trần Chính Nho kịp lấy lại tinh thần, ông ta nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
Thật ra ông ta đã đoán được đôi chút, nhưng chỉ là chút suy đoán mà thôi, bây giờ Hứa Thanh Tiêu thừa nhận rồi ông còn có thể nói gì nữa đây.
Thế nhưng.
Đối mặt với câu hỏi của Trần Chính Nho, Hứa Thanh Tiêu chậm rãi hít sâu một hơi.
Ngay sau đó.
Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu tràn ngập vẻ kiên định, giọng của hắn cũng cực kỳ to rõ.
“Các vị!”
“Chỉ sợ là mọi người vẫn chưa nhìn ra ý nghĩa của cuộc chiến này là gì.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói một câu làm cho mọi người đều có hơi tò mò, bọn họ không rõ những lời này của Hứa Thanh Tiêu là đang có ý gì.
“Hứa đại nhân, ý ngươi là gì?”
Cho dù có là An Quốc công thì cũng không thể hiểu được điều mà Hứa Thanh Tiêu muốn nói, vì vậy, ông ta không nhịn được mở miệng hỏi.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì không nhìn về phía bất kỳ người nào, ánh mắt hắn nhìn về phía sa bàn.
“Trận chiến này! Không phải cái gọi là chiến vì quốc uy, cũng không phải là trận chiến vì tôn nghiêm.”
“Trận chiến này là trận chiến giữ nước.”
“Đại Ngụy dựng nước đã bảy trăm hai mươi lăm năm, trải qua nhiều lần gió mưa, nhất là những năm gần đây, chiến tranh Bắc phạt đã phá sạch toàn bộ quốc khố Đại Ngụy.”
“Cho nên Đại Ngụy đã trở nên suy bại từ năm này sang năm khác.”
“Nếu như không phải như vậy thì làm sao Đại Ngụy có thể bị mấy nước dị tộc nhỏ bé khiêu khích được chứ?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, giọng hắn đinh tai nhức óc, nhất là câu trận chiến giữ nước kia.
Lại càng làm cho người ta kinh ngạc hơn.
Đây rõ ràng là trận chiến vì quốc uy, sao lại biến thành trận chiến giữ nước rồi?
Cảm nhận được ánh mắt tò mò của đám người, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên lần nữa.
“Giang sơn Đại Ngụy bảy trăm năm, hôm nay, đến lúc này đã biến thành cảnh hoang tàn khắp nơi chỉ vì các vị cứ luôn bảo thủ không chịu thay đổi.”
“Sợ loạn phiên vương! Sợ Bắc phạt! Sợ Đột Tà Sơ Nguyên! Sợ dân chúng lầm than!”
“Hai canh giờ trước, khi Phàn quốc đầu hàng, Hứa mỗ cũng đã từng suy nghĩ qua nên nhận hay nên giết, nếu như vì đại cục mà nói thì có thể tiếp nhận đầu hàng!”
“Nhưng đối với Đại Ngụy ta mà nói, nên giết.”
“Các vị, đã đến lúc Đại Ngụy phải thay đổi rồi.”
“Cứ mãi chịu sự kiềm chế và thù địch của người khác, chẳng thà rằng chủ động ra tay còn hơn.”
“Lấy chiến dưỡng chiến!”
“Dùng sát nuôi sát!”
“Lấy dân ý giương cao quốc uy.”
“Phiên vương dám động, giết!”
“Dị tộc dám động, giết!”
“Bắc Man dám động, giết!”
“Chân trần không sợ mang giày, đúng là Đại Ngụy đánh không lại, cũng đánh không nổi, nhưng nếu như đây là trận chiến diệt quốc thì sao? Đại Ngụy dùng non nước sơn hà làm ý chí, hoàn toàn có thể đánh cược một phen.”
“Nhìn xem vương triều Đột Tà có sợ hay không! Nhìn xem vương triều Sơ Nguyên có sợ hay không! Xem đám phiên vương kia có còn dám lỗ mãng hay không! Để cho người trong thiên hạ nhìn xem uy thế của Đại Ngụy! Để người trong thiên hạ nhìn cho kỹ vào, một Đại Ngụy ngông nghênh đã trở lại!”
“Các vị! Có dám đánh một trận hay không?”