Chương 155: Bỏ lỡ cơ hội
Lúc này, Lâm Chính chợt sáng mắt lên, mở lời: “Hay là chúng ta đến phố đồ cổ dạo một vòng xem”.
“Phố đồ cổ?”.
“Anh nghe nói ông thích tranh chữ, tặng mấy thứ dung tục sao có thể bì được với tranh thủy mặc? Chúng ta đến phố đồ cổ lựa một bức tranh đẹp một chút không phải tốt hơn sao?”, Lâm Chính cười nói.
“Nhưng mà... chúng ta lại không hiểu biết về tranh chữ đồ cổ. Em nghe nói ở đây hàng nhái rất nhiều, không cẩn thận là sẽ bị chém, hay là… chúng ta bỏ đi...”, Tô Nhu do dự một lúc rồi nói.
“Chúng ta cũng không phải đi mua đồ thật, giá phù hợp mà đẹp là được”.
“Hơ, được thôi, vậy đi xem thử xem”, Tô Nhu vẫn có chút cẩn trọng.
Lâm Chính lại cảm thấy không quan trọng, nghênh ngang tiến vào phố đồ cổ.
Không thể không nói nơi đây cũng được xem là náo nhiệt, nhưng đa số người đến đây đều là người trung niên lớn tuổi, người trẻ tuổi cơ bản rất ít quan tâm đến mấy thứ này.
Hai người nhìn quanh, như lạc vào thế giới mới lạ.
Tô Nhu tỏ ra rất tò mò, cũng bị một vài người dõi mắt theo.
Dù sao một người đẹp như cô muốn không bị chú ý cũng khó.
“Cô gái, mua tranh sao? Chỗ tôi có bản gốc của Đường Bá Hổ, ba mươi nghìn tệ một bức!”, một người xấu xí tiến tới, cất giọng nói.
Tô Nhu vội vàng lắc đầu.
“Không thích tranh của Đường Bá Hổ? Thế còn Ngô Đạo Tử? Diêm Lập Bản? Cũng không thích à, chỗ tôi còn có tranh của Cố Khải Chi, đều là ba mươi nghìn tệ... Chê đắt à? Ba nghìn... không thì ba trăm cũng được...”.
Tô Nhu bị giọng của người bán hàng làm hoảng đến mức tê cả da đầu, vội vàng kéo Lâm Chính chạy đi.
Lâm Chính cười khổ không thôi.
Bỗng nhiên đường nhìn của Lâm Chính dừng trên một bức tranh treo trước một cửa hàng nọ.
Anh nhìn chằm chằm bức tranh đó một lúc lâu.
“Ông chủ, Thượng Nguyệt Đồ của Cố Khải Chi này bao nhiêu tiền?”.
“Một trăm nghìn tệ”, một người mập mạp ló đầu ra từ trong cửa hàng, hét lên.
“Một trăm nghìn tệ?”, Tô Nhu giật mình.
“Đúng là giá cắt cổ, đây rõ ràng là hàng nhái, thế mà bán một trăm nghìn tệ!”.
“Ai cũng biết Thượng Nguyệt Đồ của Cố Khải Chi đã thất truyền từ lâu, tác phẩm lưu truyền ở chợ chỉ là hàng nhái, giá thị trường chỉ có mấy nghìn hoặc mười nghìn tệ. Ông làm ăn cắt cổ hô giá tận một trăm nghìn, đúng là chém!”.
“Đúng vậy!”.
Người qua đường chỉ trỏ.
Ông chủ nghe vậy lập tức nổi giận, nhảy ra mắng: “Các người thì hiểu cái gì? Tranh của ông đây là tranh bình thường sao? Đây là bản mô phỏng tốt nhất trên thị trường, nghe nói đã không khác biệt gì với bản gốc, ông đây bán một trăm nghìn tệ cũng không hề quá nhé”.
“Chậc, ông nhìn thấy bản gốc rồi à mà nói không khác biệt với bản gốc?”.
“Bán giá cắt cổ!”.
Người qua đường chửi mắng.
“Cút đi, một đám nghèo mạt không mua nổi tranh, cút đi cho tôi!”.
Ông chủ tức giận quát.
“Ông chủ, gói lại cho tôi đi”, lúc này Lâm Chính lại lên tiếng.
Dứt lời, tất cả mọi người lập tức yên lặng.
Bọn họ đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính, ai cũng như nhìn quái vật.
Ông chủ mừng rỡ, vội nói: “Được! Được! Tôi sẽ gói nó lại cho anh ngay!”.
“Lâm Chính, anh làm gì vậy?”, Tô Nhu sốt ruột, sau đó vội nói: “Ông chủ, anh ấy đùa đấy, chúng tôi không mua, chúng tôi không có nhiều tiền như vậy...”.
“Đừng nghe cô ấy nói bậy, ông chủ, gói lại cho tôi đi, có tiền”, Lâm Chính nói.
“Anh điên rồi à? Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”, Tô Nhu vừa kinh ngạc vừa tức giận.
“Em quên rồi à? Lúc trước anh chữa khỏi bệnh cho ông cụ nhà họ Từ, anh cả nhà họ Từ đã cho anh một thẻ ngân hàng, trong đó có mấy trăm nghìn tệ”.
“Nhưng mà...”.
“Không sao đâu, một trăm nghìn tệ mua bức tranh này rất đáng giá”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu do dự một lúc, không lên tiếng nữa.
Chẳng mấy chốc, tranh chữ được đóng gói xong, giao vào tay Lâm Chính.
Lâm Chính mở ra nhìn lại một lần, khóe miệng cong lên, hài lòng gật đầu.
Đúng lúc đó, một giọng nói từng trải vang lên ở bên cạnh.
“Người anh em, bức Thượng Nguyệt Đồ của cậu... có thể cho tôi mượn xem một lúc được không?”.
Mọi người đồng loạt nhìn sang người nói, lập tức kinh ngạc kêu lên.
“Đại sư Lưu?”.
“Bậc thầy giám định bảo vật nổi tiếng trên truyền hình đó sao?”.
“Trời ạ, sao ông ấy lại ở đây?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc liên tục hô lên.
Ông chủ cửa hàng cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Có thể”.
Lâm Chính đưa bức tranh tới.
Đại sư Lưu nhận lấy xem qua, nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc. Chốc lát sau, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính đầy tha thiết, run giọng hỏi: “Người anh em, bức tranh này... cậu bán không?”.
“Không bán”.
“Tôi ra giá năm trăm nghìn tệ”.
“Không bán!”.
“Một triệu tệ!”.
“Không bán!”.
“Ba triệu tệ!”.