Chương 210: Thì đừng cần nữa
Từ Thiên sửng sốt.
Lâm Chính không phải là bác sĩ sao? Tay trói gà không chặt lại chạy đi đánh nhau với người này? Anh không muốn sống nữa sao?
Người kia là dân luyện võ đã luyện mấy chục năm võ công, một quyền đủ để phá núi xẻ đá, cơ thể của Lâm Chính chắc không chịu nổi hai chiêu.
“Cậu Lâm, người này không giống mấy tên đầu gấu tầm thường, cậu vẫn nên ở bên nghỉ lấy sức đi, để tôi lên là được rồi”, Từ Thiên cười nói.
“Ông ra tay chưa chắc có thể thắng, vả lại cũng quá chậm!”.
“Cậu Lâm, cậu…”.
Từ Thiên nghẹn lời, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Mình đang bị thần y Lâm coi thường sao?
Từ Thiên hơi tức giận.
Nếu người này không phải thần y Lâm, ông ta đã ra tay dạy dỗ cậu ta từ lâu rồi.
“Thú vị!”, Tư Đồ Kính gật đầu, cười nói: “Nếu người này đã muốn chết thì cho anh ta toại nguyện thôi! Chú Kiên, đánh gãy hai chân anh ta cho tôi, tôi muốn nửa đời sau của anh ta phải ngồi xe lăn!”.
“Được!”, người được gọi là chú Kiên gật đầu.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, đứng im tại chỗ.
“Cho ông đánh trước”, Lâm Chính nói.
“Trẻ người non dạ không biết trời cao đất dày”, chú Kiên lắc đầu nói, ánh mắt nghiêm nghị, định ra tay đánh anh tàn phế.
Đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng huyên náo.
Sau đó lại có một nhóm người tràn vào nhà họ Lạc.
Người nhà họ Lạc run lẩy bẩy.
Lạc Thiên ngơ ngác.
Từ Thiên cũng quay người lại nhìn bọn họ, ông ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Được lắm Từ Thiên, xem ra lần trước chúng tôi cảnh cáo ông không có tác dụng gì cả! Ông đang ở Nam Thành yên ổn, nhiều lần tới Giang Thành chúng tôi gây chuyện là ý gì? Từ Thiên, chẳng lẽ ông muốn đến Giang Thành cướp chén cơm của chúng tôi?”.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó một người đàn ông để tóc dài râu dài, dáng người hơi mập mạp bước vào.
“Xương Bá!”.
“Xương Bá!”.
“Xương Bá!”.
Nhiều người lên tiếng chào hỏi ông ta.
Xương Bá, ông trùm của vùng xám Giang Thành, địa vị giống với Từ Thiên ở Nam Thành…
Người đó khẽ gật đầu, chắp tay sau lưng, mặt lạnh lùng đi tới, đứng giữa Lâm Chính và chú Kiên.
Từ Thiên đến gần Lâm Chính, hạ giọng nói: “Cậu Lâm, Xương Bá dẫn người đến bao vây ngược lại chúng ta rồi, người của bọn họ ít nhất cũng nhiều gấp ba chúng ta”.
“Có chuẩn bị mà tới sao?”.
“Chắn hẳn là vậy, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Giao cho tôi”.
Lâm Chính đáp.
Từ Thiên có chút tuyệt vọng.
Giao cho Lâm Chính?
Lâm Chính lấy gì để giải quyết đám người này? Danh tiếng của cậu ta?
Sao có thể được? Người ta không sợ chiêu này.
Chẳng lẽ dựa vào châm của Lâm Chính? Vậy thì càng buồn cười.
“Cậu chính là thần y Lâm đúng không? Tôi đã nghe nói về cậu!”.
Xương Bá bước tới trước, quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới, sau đó gật gù: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, không tồi không tồi!”.
“Ông có quan hệ gì với nhà họ Lạc?”, Lâm Chính hỏi.
“Cho dù không có quan hệ, hôm nay tôi cũng phải ra mặt!”, Xương Bá lạnh lùng nói: “Là cậu gọi Từ Thiên đến đây đúng không? Tôi nói cho cậu biết, các người vượt quá ranh giới rồi!”.
“Thế ông muốn gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Mau bảo Từ Thiên cút về Nam Thành! Cậu lập tức quỳ xuống dập đầu, phạm lỗi gì thì nhận lỗi cho tôi!”, Xương Bá đi tới, gần như sắp dán sát người vào Lâm Chính, gương mặt thân thiện bỗng nhiên trở nên hung dữ.
Khí chất này người bình thường hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
Chung quy cũng là người đứng trên cao, quả nhiên khác biệt.
Nhưng… biểu hiện của Lâm Chính lại vô cùng bình tĩnh.
“Ông Xương, không cần phải làm đến thế chứ?”, sắc mặt Từ Thiên rất khó coi, nói.
“Tôi cũng không muốn làm đến mức này, cho nên lần trước tôi chỉ cảnh cáo ông, không hề ra tay với ông. Thế nhưng ông không trân trọng cơ hội mà tôi cho, lần này lại dẫn theo nhiều người thế này đến Giang Thành gây hấn với người của tôi. Ông Từ, nếu chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi tôi phải để đâu?”, Xương Bá lạnh lùng nói.
Từ Thiên âm thầm cắn răng, không biết nên nói gì mới phải.
Chuyện này đúng là ông ta thua về lý.
Đúng lúc ấy, một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh.
“Nếu đã không biết để đâu thì ông đừng cần mặt mũi nữa không phải được rồi sao?”.