Chương 227: Nụ hôn của rồng
Người bị hắn tiêu diệt cả nhà nhiều vô kể. Người ta nói tai vạ không liên quan đến vợ con, nhưng hắn không nghĩ như vậy. Hắn cảm thấy dù là đối phó với người hay là việc, không nắm lấy điểm yếu của nó chính là hành vi ngu xuẩn nhất.
Cho nên hắn nhất định sẽ tiêu diệt cả nhà anh.
Nhưng trước lúc đó, hắn phải tiễn Chủ tịch Lâm danh tiếng lẫy lừng này về trời.
Khổ Long nheo mắt lại, định bóp cò.
Nhưng ngay lúc hắn sắp sửa bóp cò lại phát hiện, dù mình có gắng sức thế nào cũng không thể động đậy ngón tay.
Dường như cả cánh tay hắn bị đông cứng.
“Chuyện này là sao?”, Khổ Long tròn mắt ngạc nhiên.
“Đại ca, sao vậy?”.
“Mau nổ súng đi đại ca”.
Đàn em của hắn đều ngơ ngác.
Khổ Long trừng mắt, điên cuồng muốn cử động. Nhưng dù hắn có cố gắng thế nào, cơ thể hắn cũng chỉ có thể lay động cực nhẹ, từ cổ trở xuống như bị đông cứng hoàn toàn.
“Tao không động đậy được! Mau đến giúp tao! Mau!”, Khổ Long hét lên điên cuồng.
Đàn em của hắn vội vàng chạy tới.
Nhưng bọn họ vừa mới đến gần, Lâm Chính đã lướt người đi, mỗi người một quyền, trong nháy mắt đánh ngã bọn họ.
Có người muốn lấy súng ra, nhưng khi gã cầm súng thì cũng không thể động đậy được nữa.
Con ngươi trong mắt Khổ Long lập tức thu nhỏ lại.
“Là mày giở trò sao?”, cuối cùng hắn cũng phản ứng lại, lập tức hét lớn.
“Phải”.
Lâm Chính đi tới, rút một cây châm bạc từ trên cổ tay hắn ra.
Lúc này Khổ Long mới ý thức được trên cổ tay mình có một cây kim châm cứu.
Khoảnh khắc cây kim đó được rút ra, Khổ Long cũng nhũn cả người, toàn thân không còn sức lực.
“Đây là… cái gì? Đây là cái gì?”, Khổ Long hét lên.
Hắn giống như bị bại liệt, ngã ra đất không động đậy, chỉ có mắt và miệng là có thể cử động.
“Châm bạc phong huyệt! Điểm huyệt chưa nghe qua sao? Không phải anh coi thường võ công lắm à? Vừa rồi tôi chỉ dùng một cây châm bạc phong tỏa huyệt đạo của anh, khiến anh không thể cử động, chỉ thế thôi!”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Khổ Long lập tức trừng lớn mắt.
Hắn đã bao giờ nghe qua sự tích khó mà tin nổi thế này đâu.
Đóng phim à?
Thật hoang đường!
Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vấn đề này.
“Tha mạng! Chủ tịch Lâm, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng, tôi đồng ý làm trâu làm ngựa cho cậu! Tôi có thể giúp cậu thống nhất Giang Thành!”.
Khổ Long vội vàng xin tha.
Mặc dù hắn là người đứng trên cao, nhưng vào lúc sinh tử, hắn cầm lên được cũng buông xuống được, những chuyện như xin tha chỉ cần mở miệng ra là nói được, không có chỗ nào mất tự nhiên.
Nhưng Lâm Chính không phải người hiền lành gì.
Anh không hề dao động.
“Không cần thiết, tôi đã nói tôi đã cho anh cơ hội, là anh không trân trọng. Chuyện này không trách tôi được, tôi sẽ không vì người khác cầu xin mà thay đổi thái độ của mình”.
“Cậu… Cậu muốn làm gì?”, Khổ Long run rẩy hét lên.
“Biết nụ hôn của rồng không?”, Lâm Chính rút ra một cây châm bạc, thản nhiên hỏi.
“Nụ… nụ hôn của rồng?”, Khổ Long cảm thấy nghẹt thở.
“Phía sau gáy của con người có một huyệt đạo được gọi là nụ hôn của rồng, chỉ cần lấy kim châm vào đó…”.
Lúc anh nói, sau gáy của Khổ Long đau nhói, giống như bị muỗi chích.
Sau đó Lâm Chính rút kim ra.
Khổ Long ngẩn ngơ nhìn anh.
“Cậu đã làm gì?”.
“Không có gì, tạm biệt”, Lâm Chính bình thản nói.
Tim Khổ Long đập thình thịch, đầu sắp nổ tung.
Lúc này, cơ thể hắn hồi phục lại.
Hắn vội vàng bò đi nhặt súng bắn Lâm Chính, nhưng mới bò được hai cái, cơ thể hắn đã co giật dữ dội, con ngươi trừng lớn, thất khiếu chảy máu. Cả người giống như trúng phải kịch độc, chẳng lâu sau đã nằm trên mặt đất không còn động tĩnh, cứ thế mà chết.
Khổ Long, một nhân vật kiêu hùng của Giang Thành, đã chết như vậy.
E rằng không ai ngờ kết cục của hắn sẽ như thế.
Từ Thiên ngồi trên ghế, trợn tròn mắt, hồi lâu không thể bình tĩnh lại được.
Có lẽ lúc này ông ta mới hiểu, vì sao trước kia Lâm Chính dám nói ra những lời ngông cuồng.
Một người y thuật cao siêu như cậu ta… chắc chắn không phải kiểu người chữa trị cứu sống người bệnh.
Cậu ta không chỉ biết cứu người, cậu ta… cũng biết giết người!
Dây thừng được mở ra, Từ Thiên ngã xuống đất, thở hổn hển.
“Vẫn ổn chứ?”.
Lâm Chính châm hai kim cho ông ta, hỏi.
“Chưa chết được…”, Từ Thiên yếu ớt nói.