Chương 230: Cô chỉ có một cơ hội (1)
Người phụ nữ này chính là Cung Hỉ Vân.
Nữ hoàng thế giới ngầm, chị đại của Giang Thành, là người phụ nữ lợi hại mà ngay cả Khổ Long và Xương Bá cũng phải nhường nhịn ba phần.
Thực ra cô ta không được coi là xinh đẹp.
Nhưng rất biết trang điểm, rõ ràng đã hơn 30 tuổi, nhưng lại trang điểm chẳng khác nào một cô gái hơn 20 tuổi. Không thể không nói cô ta giữ gìn nhan sắc rất tốt, lại thêm vóc dáng bốc lửa, khiến người đàn ông nào cũng sẽ suy nghĩ lung tung.
Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng nhất là…
Lẳng lơ!
Cô ta đủ lẳng lơ!
Cộng mấy điều này lại, ngay cả thần tiên nhìn thấy cô ta cũng phải nhũn người ra.
Nhưng Lâm Chính vẫn bất động.
Bởi vì ba năm nay ngày nào anh cũng nhìn một đại mỹ nhân như Tô Nhu nên đã quen, người đẹp bình thường không thể lọt vào mắt anh được nữa.
Lâm Chính rất lịch sự đẩy Cung Hỉ Vân ra, sau đó mỉm cười nói: “Xin cô Cung tự trọng, tôi đã có vợ rồi”.
“Cái gì? Chủ tịch Lâm có vợ rồi sao? Đúng là khiến người ta đau lòng!”, Cung Hỉ Vân tỏ vẻ đau lòng muốn chết.
“Chúng ta nói vào chuyện chính đi”.
“Được, cậu đưa tên tàn phế Từ Thiên này đến đây làm gì?”, Cung Hỉ Vân giả vờ lau nước mắt, nhưng trên thực tế đôi mắt đang thầm đánh giá sự thay đổi trên khuôn mặt Lâm Chính.
“Tàn phế? Cung Hỉ Vân, cô có ý gì hả?”, Từ Thiên mặt mũi bầm dập hừ một tiếng lạnh lùng.
“Chẳng có ý gì cả, ha ha, rốt cuộc đại ca Từ của chúng ta gặp chuyện gì thế này? Bị người ta đánh sao? Chậc chậc chậc, mau nhìn này, móng tay cũng bị rút ra, không đau sao? Thật là thê thảm quá đi mất!”, Cung Hỉ Vân giả vờ kinh ngạc, nhưng khuôn mặt lại tươi cười hỏi.
Cô ta biết chuyện Khổ Long bắt Từ Thiên, trên thực tế cũng ngầm ủng hộ chuyện này. Dù sao Từ Thiên cũng là ông trùm Nam Thành, một mình Khổ Long vẫn chưa dám tùy tiện làm gì Từ Thiên, nếu không nhà họ Từ điên cuồng trả thù Khổ Long, nếu hắn bị chèn ép thì chẳng phải Xương Bá và Cung Hỉ Vân sẽ nhân cơ hội thôn tính hắn sao?
Thế nên chuyện bắt cóc Từ Thiên, Cung Hỉ Vân cũng có phần.
Chỉ là cô ta hơi tò mò tại sao Từ Thiên có thể bình an vô sự rời khỏi chỗ Khổ Long.
“Cung Hỉ Vân, tôi biết chuyện này cũng có phần của cô, nhưng bây giờ tôi không rảnh tính toán với cô. Tôi cảnh cáo cô, mau quỳ xuống đầu hàng Chủ tịch Lâm đi, nếu không lát nữa xảy ra chuyện gì thì cô đừng hối hận, cũng đừng trách tôi không nhắc trước”, Từ Thiên lớn tiếng quát.
“Từ Thiên, tôi thấy ông bị Khổ Long đánh cho đầu óc có vấn đề rồi đấy! Quỳ xuống? Sao có thể chứ? Không nói đến chuyện Cung Hỉ Vân tôi có quỳ hay không, cho dù có quỳ thì cũng không quỳ trước tên thương nhân này! Nếu không danh tiếng tích lũy bao nhiêu năm của bà đây chẳng phải sẽ mất sạch sao?”, Cung Hỉ Vân cười khẩy nói.
“Vậy thì cô đừng hối hận!”, Từ Thiên tức giận nói.
“Hối hận? Lão già, ông đang nói đùa cái gì thế? Bây giờ người nên hối hận là ông mới phải”, Cung Hỉ Vân cười mỉa mai, rồi vung tay lên.
Đám đàn ông mặc vest phía sau cô ta lập tức xông tới, bao vây hai người lại.
“Cô muốn làm gì?”, Từ Thiên chất vấn.
“Ông yên tâm, tôi không phải là loại độc ác như Khổ Long, sẽ không giết người đâu. Nhưng Từ Thiên này, người Giang Thành chúng tôi đã cảnh cáo ông mấy lần, nhưng ông đều làm ngơ. Vốn dĩ lần này để Khổ Long xử lý ông, nhưng hình như lại để ông thoát được rồi. Nếu đã vậy thì để tôi!”.
Dứt lời, Cung Hỉ Vân giơ tay sang phía người bên cạnh.
Người đó lập tức đưa cho cô ta một con dao sáng loáng.
“Cô muốn làm gì hả?”, Từ Thiên cuống lên, vội vàng lùi lại, nhưng bị người đằng sau giữ chặt bả vai, không cho ông ta động đậy.
“Cởi quần ông ta ra, để tôi cắt đứt những suy nghĩ xấu xa của ông ta!”, Cung Hỉ Vân nheo mắt cười nói.
Khuôn mặt trát đầy phấn của cô ta đầy vẻ tà mị.
Rõ ràng là muốn thiến Từ Thiên!
Từ Thiên tái mặt!
Nhưng ngay sau đó.
Bốp bốp!
Mấy tiếng trầm đục vang lên.
Chỉ thấy mấy người đàn ông mặc vest đang giữ Từ Thiên bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống trước mặt Cung Hỉ Vân, khó nhọc đứng dậy.
Nụ cười của Cung Hỉ Vân đông cứng lại.
“Có võ!”.
“Cô chủ, xem ra tên này không đơn giản”.