Chương 361: Một người tên là Lâm Chính
Ở trung tâm cụm biệt thự phía Nam Thượng Hỗ, là một trang viên có diện tích lớn gấp mấy lần một khu biệt thự bình thường.
Lúc này đang có mấy người mặc blouse trắng đi vào trang viên.
Cổng trang viên có một bà chủ trang điểm đậm, đeo vàng đeo bạc đang đứng đó.
Vẻ mặt bà chủ kia đanh lại, nhìn chằm chằm những người mới đến, không nói lời nào.
"Bà chủ Hoa".
Mấy bác sĩ bước tới chào hỏi.
"Mãn Thần đang ở trong, các ông vào xem sao đi", bà Hoa lạnh lùng nói.
Các bác sĩ lập tức đi vào.
Nhưng chỉ được nửa tiếng, bọn họ lại đi ra.
“Thế nào? Các ông cũng không chữa được sao?”, bà Hoa lạnh lùng nói.
“Tình hình của cậu chủ Hoa còn nghiêm trọng hơn chúng tôi tưởng, ý kiến của chúng tôi là lập tức đến nước Mễ, nhờ tổ chức Hiệp hội Y học nước Mễ giúp đỡ. Bọn họ có các thiết bị y tế tiên tiến trên toàn cầu, tìm tới bọn họ có lẽ còn có một tia hy vọng”, một bác sĩ đeo kính đổ mồ hôi lạnh nói.
“Tôi biết rồi, các ông về đi”, bà Hoa hừ lạnh.
Bọn họ thở dài, rời khỏi trang viên.
Ánh mắt bà Hoa đầy thất vọng, mấy ngày nay đã có không dưới mười đoàn chuyên gia y học đến đây, nhưng ý kiến của bọn họ không phải là tìm bác sĩ Đông y trong truyền thuyết gì đó, thì cũng là đến nước Mễ để chữa trị.
Nhà họ Hoa đã điều động các mối quan hệ để liên hệ với người của Hiệp hội Y học, nhưng những tổ chức y học mang tính quốc tế không phải anh muốn đến chữa bệnh là họ có thể chữa cho anh được. Việc này cần một quá trình lâu dài.
Nhưng bệnh tình của Hoa Mãn Thần hiện giờ đã không thể kéo dài đến lúc đi Mễ để chữa trị được. Một chuyên gia có thâm niên đã nói, nếu không nhanh chóng xử lý những cơ quan tổ chức đã ngừng hoạt động ở nửa thân dưới, thì chúng sẽ dần hoại tử. Nếu để đến lúc đó, thì e rằng Hoa Đà tái thế cũng chưa chắc có thể chữa khỏi cho Hoa Mãn Thần.
Làm sao bây giờ?
Nhà họ Hoa không thể không có người nối dõi được!
Bà Hoa đau lòng suy nghĩ, nắm tay siết chặt, khuôn mặt ngập tràn sự lạnh lùng và phẫn nộ.
“A Lộc!”, bà Hoa thấp giọng quát.
“Bà chủ!”, một người đàn ông trung niên mặc đồ của người giúp việc chạy tới.
“Phía Giang Thành thế nào rồi? Con ranh kia đã chết chưa?”, bà Hoa dữ tợn hỏi.
“Bà chủ, Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa đã ra mặt bảo vệ, đồng thời sắp xếp cho họ ở một phòng khám, hiện giờ cả nhà Tô Nhu đang được chữa trị ở phòng khám này”, người tên A Lộc đáp.
“Mã Hải? Dương Hoa? Đám ô hợp này rắp tâm muốn đối đầu với chúng ra sao? Được! Được lắm! Nếu đã vậy, thì đừng trách nhà họ Hoa chúng ta!”, bà Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: “Bảo mấy người giải quyết Mã Hải, sau đó cho Dương Hoa biết tay một chút, cho bọn họ sáng mắt ra! Bảo A Thọ đi xử lý!”.
“Vâng, thưa bà chủ”.
“Ngoài ra, bảo người đốt phòng khám mà Tô Nhu đang ở đó cho tôi”, bà Hoa lại nói.
A Lộc hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu nói: “Bà chủ, nghe nói phòng khám kia do cháu gái của Lạc Bắc Minh mở, cũng được coi là tài sản của nhà họ Lạc, việc này…”
“Tôi không cần biết nó là tài sản của ai! Tôi không mời lão già Lạc Bắc Minh kia đến khám bệnh là được, đốt cho tôi! Tốt nhất là thiêu chết con ranh kia và cả nhà nó cho tôi!”, bà Hoa tức giận nói.
A Lộc chần chừ một chút rồi khẽ gật đầu đáp: “Bà chủ, chuyện này chỉ có thể nhờ người của xã hội đen làm thôi”.
“Mười triệu tệ có đủ không?”, không chờ A Lộc nói xong, bà Hoa đã trừng mắt hỏi ông ta.
“Đủ”, A Lộc vội đáp.
“Vậy thì mau đi làm đi! Tôi muốn nhìn thấy thi thể của nó trong bản tin!”, bà Hoa quát.
A Lộc lập tức xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một người giúp việc của trang viên vội vàng chạy vào.
“Bà chủ, đến rồi! Đến rồi! Người của tỉnh Thiên Hành đến rồi!”.
“Tỉnh Thiên Hành? Lẽ nào là người kia?”, bà Hoa hơi sửng sốt, sau đó thì tỏ vẻ mừng rỡ, vội vàng chạy ra cổng.
Chỉ thấy một chiếc taxi đỗ ngoài cổng, một già một trẻ xuống xe.
Ông lão ăn mặc giản dị, tay xách một chiếc túi cũ nát, chàng trai ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, trông rất có tinh thần, nhưng vẻ mặt lại có sự ngạo nghễ không thể che giấu.
Anh ta dìu ông lão đi vào trang viên.
Bà Hoa vội vàng chạy ra, vui mừng nói: “Ông chính là Bồ Tát sống Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành đúng không? Chào ông, chào ông!”.
“Bà là bà Hoa sao? Chào bà, tôi đi qua Thượng Hỗ, nghe nói nhà họ Hoa xảy ra chuyện nên đến xem sao, cậu chủ Hoa vẫn ổn chứ?”, Khấu Quan cười hỏi.
“Rất tệ”, bà Hoa thở dài nói: “Nhà họ Hoa chúng tôi đã mời rất nhiều chuyên gia giáo sư tới, nhưng họ đều bó tay. Mong ông Khấu có thể mang lại một tia hy vọng cho con tôi”.
“Bà nói vậy là có ý gì? Thế nào gọi là mang lại một tia hy vọng cho con bà? Thầy tôi đến tức là con trai bà đã được cứu! Sao nào? Lẽ nào bà khinh thường thầy tôi sao?”, thanh niên ở bên cạnh nổi giận đùng đùng nói.
“Nam Hành! Im miệng!”, Khấu Quan quay sang trầm giọng quát.
“Thầy, con chỉ nói sự thật thôi mà”, Nam Hành nhún vai đáp.
Khấu Quan trừng mắt nhìn anh ta, rồi nói với vẻ áy náy: “Bà Hoa, học trò của tôi không hiểu lễ nghĩa, mong bà đừng trách”.
“Không sao, không sao, cậu ấy nói đúng, ông Khấu đến thì chắc chắn con trai tôi sẽ được cứu. Ông Khấu, mời ông vào nhà uống trà. Ông chưa ăn gì đúng không? Để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị ngay đây”, bà Hoa cười nói.
Hiển nhiên bà ta không giỏi về việc này, thế nên lúc cười trông rất khó coi.
Khấu Quan xua tay: “Bà Hoa, người bệnh là lớn nhất, chúng ta vào xem cậu chủ Hoa thế nào trước đi”.
“Được được! Mời ông đi bên này!”.
Bà Hoa vội nói.
Ba người họ đến một căn phòng lớn ở sâu nhất trên tầng hai của biệt thự.
Trong phòng kê một chiếc giường lớn, một chàng trai trẻ vô cùng gầy yếu, sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường. Hình như anh ta đang ngủ, nhưng khuôn mặt vẫn hiện rõ sự đau đớn. Bên cạnh anh ta là mấy loại máy móc dùng để chữa trị, một bên là một chiếc giá, một chiếc ống thò ra từ miệng bình treo trên giá luồn thẳng vào thân dưới người đàn ông, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Người nằm trên giường chính là Hoa Mãn Thần.
Để chữa trị cho Hoa Mãn Thần, hiện giờ cả nhà họ Hoa gần như đã dùng hết khả năng, nhưng vẫn không có bất cứ hiệu quả gì…
“Bà Hoa”, một y tá bước tới, hơi cúi người nói.
“Cậu chủ sao rồi?”, bà Hoa hỏi.
“Cậu chủ đã ngủ, nhưng vẫn không chịu ăn uống gì”, y tá bất đắc dĩ nói.
Bà Hoa nhíu mày, nhìn về phía Khấu Quan.
Khấu Quan ra dấu yên lặng, rồi bước tới, mở chiếc túi cũ nát kia, lấy một số dụng cụ Đông y ở bên trong ra, bắt đầu chẩn đoán cho Hoa Mãn Thần.
Ông ta bắt mạch trước, rồi đâm châm bạc vào, tất cả đều theo trình tự.
Vẻ mặt Khấu Quan rất nghiêm túc.
Nhưng một lát sau, vẻ nghiêm túc dần chuyển sang kinh ngạc, tiếp theo là kinh hãi.
“Đây… đây là…”