Chương 375: Hôm nay các người sẽ biến mất
Tào Uy căng thẳng nhưng cố gắng không để lộ biểu cảm gì.
Người đàn ông không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Chính, chỉ nhếch miệng: “Cậu Lâm, thực ra tôi đang giúp cậu. Tôi khuyên cậu không nên đối đầu với nhà họ Mãn. Nếu để phải lựa chọn thì tôi sẽ lựa chọn nhà họ Mãn. Cậu cố chấp quá. Với tính cách của cậu không làm gì được lâu dài đâu, hiểu chuyện mới là số một”.
Đứng ở góc độ của một thương nhân thì quan điểm của Tào Uy không sai. Thế nhưng Lâm Chính cũng đúng.
“Nếu như tôi phải đòi lại được công bằng với nhà họ Mãn thì sao?”, Lâm Chính ngồi xuống, lạnh lùng hỏi.
“Vậy thì mong cậu Lâm bước qua cửa ải chỗ tôi trước”, Tào Uy mở mắt, mỉm cười đầy tự tin.
Tập đoàn Hoa Dương dù có tiềm lực vô hạn nhưng Tào Uy không sợ. Dù sao thì một người từng tải sao có thể sợ một kẻ ít tuổi được. Lâm Chính gật đầu, điềm đạm đáp lại: “Tốt lắm, đây là lựa chọn của mỗi người thôi. Tôi biết rồi”.
Anh đứng dậy, rời đi thẳng. Tào Uy thấy sự bất thành thì tỏ vẻ bất lực: “Thần y Lâm, cậu không hiểu nhà họ Mãn, cậu gây sự với ông trời rồi”.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn dừng bước. Anh quay đầu lại: "Vậy các người có thật sự hiểu tôi không?”
Tào Uy chỉ nheo mắt cười, không nói gì.
“Trong hôm nay, tôi sẽ khiến Hào Tình Thế Kỷ của các người biến mất khỏi Giang Thành”, Lâm Chính nói xong bèn đi thẳng xuống lầu.
Dứt lời, Tào Uy nít thở. Nụ cười trên khuôn mặt cứng ngắc.
“Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng. Ha ha, thần y Lâm thú vị đấy, khiến tôi biến mất khỏi Giang Thành Sao? Cậu có biết sau lưng tôi là ai không?”
“Sếp phải cảnh cáo cậu ta đi", một người đàn ông mặc đồ đen từ góc phòng bước ra.
“Không cần, tôi chưa muốn ra tay, để nhà họ Mãn ra mặt đi. Nói thật tôi cũng rất muốn xem rốt cuộc thần y Lâm này điên được tới mức nào. Khiến Tình Hào Thế Kỷ của chúng ta biến mất trong hôm nay sao…Gọi điện cho nhà họ Mãn đi, thuật lại chính xác nội dung cuộc hội thoại ngày hôm nay cho họ. Tôi muốn để nhà họ Mãn thay tôi cảnh cáo thần y Lâm này một trận ra trò”.
“Vâng”, người này cúi đầu, lùi vào bóng tối. Cả người hắn biến mất, không để lại dấu vết gì. Rời khỏi bộ phận kinh doanh của Tình Hào Thế Kỷ, Lâm Chính gọi điện cho xe của mình tới đón.
“Gọi Mã Hải tới gặp tôi", bước vào công ty, Lâm Chính nói với cô thư ký.
Cô thư ký lập tức chạy đi. Lâm Chính lại gọi điện thoại. Đầu dây bên kia là Tần Bách Tùng.
Ông ta đã tới Giang Thành, hơn nữa còn đang thành lập cho xong viện học thuật Huyền Y Phái theo lời của anh. Hùng Trưởng Bạch, thậm chí cả Long Thủ cũng tới. Để chữa khỏi Phần Tịch, bọn họ đành phải gia nhập Huyền Y Phái.
“Thầy hôm nay lại có thời gian gọi điện cho tôi sao?”, Tần Bách Tùng ngạc nhiên.
Mấy ngày này ông bận tới mức đầu tắt mặt tối. Vừa phải tuyển chọn đám học sinh từ Nam Phái chuyển qua, vừa phải sắp xếp kiểm tra y đức, lại vừa phải giám sát việc xây dựng học viện, tới mức mà ông ta còn không có cả thời gian tới bệnh viện thăm Tần Ngưng. Ông ta thật chỉ muốn biết phân thân cho rồi.
“Có vài việc cần ông xử lý. Tôi muốn xem những mối quan hệ trước kia của Nam Phái còn có tác dụng hay không”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Tần Bách Tùng nghe vậy thì cảm thấy căng thẳng: “Thầy có gì dặn dò ạ?"
“Ông nghe nói về Tào Uy bao giờ chưa?”
“Tào Uy?”
“Hào Tình Thế Kỷ”.
“À, thầy nói Tào Uy của tập đoàn Thế Kỷ à…tôi có nghe nói, sếp lớn, còn nằm trong top nhà giàu nữa”, Tần Bách Tùng nhớ ra.
“Tào Uy là người Giang Thành à?”
“Không phải, ông ta là người nơi khác tới đầu tư”, Tần Bách Tùng cười nói.
“Vậy tôi muốn ông tận dụng mối quan hệ của Nam Phái. Trước 12 giờ tối nay, tôi muốn toàn bộ tài sản của Tào Uy phải được rút khỏi Giang Thành, không cho phép ông ta ở đây nữa. Nói với họ ai có thể làm được thì trong ba ngày tôi sẽ chữa khỏi Phần Tịch cho họ”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời, Tần Bách Tùng nín thở, lập tức gật đầu: “Thầy yên tâm, tôi lập tức đi xử lý”.
“Mau cho tôi đáp án đấy”.
“Cho tôi 10 phút”, Tần Bách Tùng đáp lại, sau đó tắt máy.
...
Giang Thành. Tại võ quán Mãn Thị. Mãn Phúc Tây đang quỳ trên một miếng gỗ giữa sân. Anh ta cúi thấp đầu, thi thoảng lén lút liếc nhìn vào căn phòng trước mặt.
Một lúc sau, một đám người mặc đồ võ thuật bước tới. Đi đầu là một người đàn ông trung niên, người này khá gầy nhưng bước đi nhanh như gió, đặc biệt là đôi mắt rất có uy, khiến người khác không dám nhìn trực diện.
Lúc này ông ta đang nhìn Mãn Phúc Tây bằng vẻ vô cùng tức giận.
“Chú hai”, Mãn Phú Tôi vội vàng cúi thấp đầu hơn, sợ hãi căng thẳng.
“Ngẩng đầu lên”, Mãn Thương Thạch đứng trước Mãn Phúc Tây, lạnh lùng lên tiếng.
Mãn Phúc Tây rụt rè ngẩng đầu lên. Một giây sau.
Bốp. Một cú bạt tai giáng xuống mặt anh ta. Mãn Phúc Tây lập tức ngã ra đất.
“Chú hai, cháu sai rồi”, Mãn Phúc Tây ôm mặt đầy uất ức.
“Cháu biết sai ở đâu không?”, Mãn Thương Thạch lạnh giọng.
“Không nên hành động ở Hào Tình Thế Kỷ…không nên đắc tội với sếp Tào…”
“Sếp Tào là người làm ăn, ông ta sẽ không so đo chút chuyện cỏn con này với cháu”.
“Vậy…có phải là không nên đắc tội với thần y Lâm không ạ…”
“Tập đoàn Hoa Dương chưa đáng để nhà họ Mãn chúng ta ra tay. Cháu tưởng gia tộc sẽ vì chuyện đó mà trách cứ cháu chắc?”
“Vậy…tại sao…chú hai lại tức giận ạ?”, Mãn Phúc Tây uất ức hỏi.
“Bởi vì cháu vô dụng, bất tài”, Mãn Thương Thạch đạp Mãn Phúc Tây. Mãn Phúc Tây kêu ré lên. Thế là ông ta càng tức giận hơn: “Võ quán Mãn Thị là gì? Sức mạnh của nhà họ Mãn là để cháu mang đi ức hiếp đám đàn bà yếu ớt sao? Để đi ức hiếp một cô gái ngồi xe lăn à? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì chúng ta có khác gì trò cười cho thiên ạ? Cháu có biết, suýt nữa thì cháu đã vứt hết thể diện của nhà họ Mãn cho chó ăn rồi không?”
Mãn Phúc Tây nghe thấy vậy thì mếu máo.
“Cấm túc ba ngày, đây là ý của anh cả! Trong ba ngày cháu không được đi đâu hết! Ba ngày sau quay về Yên Kinh”, Mãn Thương Thạch nhắm mắt nói.
Mãn Phúc Tây bùi ngùi, cúi đầu: “Vâng, chú hai”.
Mãn Thương Thạch chán cái thể loại này nên chẳng buồn nói thêm, cứ thế quay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, có người cầm điện thoại chạy vào. Mãn Thương Thạch nghe máy rồi lên tiếng: “Cử thêm vài người đi dạy dỗ thần y Lâm đó đi?”
“Ông hai, sao thế ạ?”, có người cảm thấy không hiểu.
“Tào Uy nói thằng đó không thật thà, ông ta không muốn ra tay và muốn tôi ra mặt”.