Chương 607: Tôi tự giải quyết
Chặt đứt mười ngón tay của Lương Nam Phương sao? Thần y Lâm định làm gì vậy? Cả nhà họ Lương cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Lương Nam Phương hết hồn, hai mắt trợn tròn, hai chân run rẩy suýt nữa thì quỳ phụp ra đất.
Lương Khánh Tùng đứng bật dậy. Ông ta không thể ngồi yên được nữa.
“Mẹ kiếp, thằng cha này ác thật đấy!”
“Ai chống lưng mà cậu ta ngang ngược thế?”
Đám vệ sĩ xì xầm.
“Thần y Lâm, cậu…con gái tôi đã đắc tội gì mà cậu phải trừng phạt nó tàn nhẫn như vậy chứ?”, Lương Dự hét lên bằng vẻ không dám tin.
“Tàn khốc sao? Tôi thấy vẫn chưa đủ đấy. Cô ta dám ra tay với một người sắp chết cơ mà. So với hành động gần như giết người của cô ta thì hành động của tôi có là gì chứ? Lương Nam Phương dám giết người, tôi chỉ lấy có mười đầu ngón tay đã là nhân từ lắm rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời, đám đông nhà họ Lương chợt bừng tỉnh.
“Hóa ra…thần y Lâm ra tay vì chuyện của Thu Yến”, Lương Khánh Tùng trầm giọng: “Nhưng chuyện của Thu Yến nhà họ Lương chúng tôi đã giải quyết rồi. Nam Phương cũng đã xin lỗi. Thu Yến cũng đã tha thứ cho con bé. Thần y Lâm, cậu vẫn không hài lòng sao?"
“Còn Tô Nhu thì sao?”, Lâm Chính nhìn Lương Khánh Tùng.
Lương Khánh Tùng giật mình.
“Cô…Tô Nhu sao?”, Lương Dự đơ mặt.
Có vẻ…thần y Lâm còn muốn nói đỡ cho cả Tô Nhu nữa. Mọi người cảm thấy bất ngờ.
Lương Nam Phương không nhịn được nữa. Cô ta bừng tỉnh, lập tức đứng bật dậy, trừng mắt với Lâm Chính: “Dựa vào cái gì chứ? Mẹ kiếp anh là ai mà dám chặt đứt mười ngón tay của tôi chứ? Anh tưởng mình làm được chắc? Đồ chó má. Cút!”
Mặc dù vẻ mặt tuấn tú của Lâm Chính khiến Lương Nam Phương dao động nhưng nghe Lâm Chính nói vậy thì Lương Nam Phương thật chỉ muốn băm anh ra thành trăm ngàn mảnh.
Cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Lương, chưa bao giờ gặp ai ngông nghênh như thế. Dù có chặt đứt tay thì cũng là cô ta chặt tay người khác chứ chưa có ai dám động vào cô ta?
Chỉ có điều, dù Lương Nam Phương có chửi bới thế nào thì Lâm Chính cũng mặc kệ. Anh chỉ nhắm mắt, nhìn đồng hồ đang đếm ngược.
Đã ba phút trôi qua. Lương Nam Phương chửi cũng ghê lắm. Chỉ có Lương Dự là cuống cả lên. Ông ta có tìm hiểu về thần y Lâm.
Huyền Y Phái và tập đoàn Dương Hoa trước đó làm mưa làm gió, nên người đứng đầu hai tổ chức này là người không thể xem thường được. Những lời anh nói ra đều phải tin cả.
Nhưng đây cũng là con gái của ông ta, là cháu ruột của Lương Khánh Tùng. Dù con bé có quá đáng tới đâu thì cũng không tới mức chặt đứt mười đầu ngón tay mà.
Nếu làm thế thật, không những gây tổn thương lớn cho Lương Nam Phương mà nếu chuyện lan ra ngoài cũng sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ cho nhà họ Lương.
Thần y Lâm muốn đối đầu với nhà họ Lương sao?
Lương Khánh Tùng trầm mặt, nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Thần y Lâm! Không ngờ cậu lại ra mặt vì Thu Yến và cả Tô Nhu. Hừ, mặc dù tôi không biết mối quan hệ giữa mọi người là gì nhưng tôi rất vui khi cậu có thể nghĩ cho họ. Chỉ có điều, dù thế nào thì đây cũng là chuyện của nhà họ Lương, có thế nào thì cũng không cần người ngoài nhúng tay vào. Cậu vượt giới hạn rồi”.
Lâm Chính nhắm mắt, không nói gì.
“Thần y Lâm, cậu đừng quá đáng quá”, Lương Khánh Tùng tức giận nói tiếp: “Mặc dù cậu còn trẻ, có phong độ, có thành tựu không tệ nhưng nhà họ Lương chúng tôi cũng chưa tới mức phải sợ cậu đâu”.
Lâm Chính vẫn nhắm mắt im lặng.
“Thần y Lâm”, Lương Khánh Tùng tức giận đùng đùng. Ông ta đang định nói gì đó thì Lâm Chính lên tiếng. Thế nhưng anh nói vô cùng đơn giản.
“Lương Khánh Tùng, chỉ còn …30 giây”
Câu nói này đã thể hiện quyết tâm của Lâm Chính. Lương Khánh Tùng nín thở. Lương Dự tái mét mặt.
Lúc này có vẻ như đến cả Lương Vệ Quốc ở đứng ngoài cũng không nhịn được nữa.
“Cậu Lâm…”, ông ta mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì Lâm Chính đã giơ tay ra hiệu cho ông ta im lặng.
Lương Vệ Quốc bất lực, không dám lên tiếng nữa. Lương Khánh Tùng cũng tức lắm bèn nói với Lương Dự: “Lương Dự, mời Nham đại sư tới. Bố muốn xem xem thần y Lâm muốn làm gì nhà họ Lương chúng ta.
“Không cần mời nữa đâu. Nhà họ Lương xảy ra chuyện, đám con cháu không xử lý được thì ông già này cũng chẳng thể khoanh tay đứng nhìn. Ông già này muốn xem xem rốt cuộc là ai mà lại dám tới đây làm loạn”, một ông cụ chắp tay sau lưng, mặc áo màu xám bước vào. Ông cụ này nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Ông Nam”, Lương Nam Phương thấy người này tới thì vui lắm, vội vàng gọi tên.
Gã đội trưởng nhìn chăm chăm ông cụ. Cảm giác người này không hề tầm thường, có khí thế hừng hực: “Ông Nham! Ông là…”
“Nham Mại”, người đàn ông đáp lại bằng hai từ.
“Cái gì? Nham Mại sao?”
Cả đám binh vương tái mặt Lâm Chính cũng cảm thấy bất ngờ. Anh từng nghe qua về cái tên này. Đây là một nhân vật nổi tiếng có tầm ảnh hưởng lớn trong giới cổ võ trong nước.
Thế nhưng ông ta không ganh đua trong giới. Dù nhiều người nghe tiếng nhưng có thể lại không biết mặt.
Gã đội trưởng tỏ ra kiêng dè bèn nói nhỏ: “Cậu Lâm, lần này khó nhằn rồi”.
“Sao thế?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cậu không biết tiền bối Nham Mại à? Đây là một cao thủ hiển hách trong giới cổ võ từ hai mươi năm trước đấy. Một tay ông ta dẹp sạch các thế gia cổ võ từ Nam tới Bắc, khó giải quyết vô cùng. Mặc dù ông ta đã sớm về ở ẩn nhưng danh tiếng vẫn còn lưu truyền khắp nơi. Dù chúng tôi đã lăn lộn bao năm cũng luôn nghe nói về danh tiếng của ông ta cả”.
“Nói vậy thì các người không đánh lại được ông ta đúng không?", Lâm Chính lại hỏi.
“Không phải là đối thủ thì đúng hơn. Cậu Lâm, nhà họ Lương có sức mạnh hùng hậu, có lẽ cao thủ không chỉ có mỗi Nham Mại. Dù chúng ta có đánh bại được ông ta thì còn những kẻ khác thì sao? Đây dù sao cũng là một gia tộc hàng trăm năm rồi. Tôi thấy tốt nhất là thức thời. Nếu nhà họ Lương đã đồng ý xin lỗi thì chúng ta chấp nhận, đừng ép người ta quá”.
Thực ra ban đầu khi biết Lâm Chính định ra tay với nhà họ Lương là bọn họ đã chột dạ rồi. Dù sao đây cũng là nhà họ Lương cơ mà. Lâm Chính cho dù nổi tiếng, có thành tựu kinh người thì cũng còn quá trẻ khi so sánh với một đại gia tộc.
Lâm Chính chau mày, nhìn gã đội trưởng và hừ giọng: “Xem ra công ty Mạn Long cũng chỉ đến thế mà thôi”.