Chương 645: Chờ tôi dạy anh bắt taxi?
Ở trường Đại học Giang Hoa.
Tô Dư mặc một bộ trang phục chính thức đứng cùng vài người bạn cùng phòng ở cổng trường. Bọn họ nhìn quanh, gương mặt rất căng thẳng.
Vào thu, trời chuyển lạnh, nhiều người mặc áo khoác dày cộm.
Nhưng mấy cô sinh viên đại học này vẫn mặc váy ngắn tất đen, che thì ít lộ thì nhiều, thu hút ánh nhìn của người khác, giữa trời lạnh giá vẫn xinh đẹp.
Tô Dư trang điểm tinh xảo ra ngoài, cao nhất trong số những cô gái này, vóc dáng hoàn hảo, đường cong rõ ràng. Cô ta mặc một chiếc váy ngang gối nhung thiên nga màu đen, một đôi giày bốt màu đen, mái tóc đen nhánh có đường cong lượn sóng tự nhiên để ngang vai, vô cùng bắt mắt, hơn nữa còn có cảm giác hạc giữa bầy gà, các sinh viên qua lại đều nhìn chăm chú.
“Mình nói này Tiểu Dư, cậu làm cái quái gì vậy, khó khăn lắm đạo diễn Đổng mới bỏ thời gian ra gặp chúng ta, cậu lại dẫn theo người nhà cậu đi, đạo diễn Đổng sẽ nghĩ thế nào? Chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ chúng ta đề phòng ông ấy nên dẫn theo vệ sĩ, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận”, một cô gái mặt hơi tròn, trang điểm đậm liếc nhìn Tô Dư, trách móc.
“Phải đấy Tiểu Dư, đây là cơ hội tốt để mọi người trở nên nổi trội, cậu không được làm hỏng chuyện này đâu! Hạnh phúc nửa đời sau của mình đặt hết vào tối nay đấy!”, một cô gái tóc ngắn, vóc dáng nhỏ nhắn nói.
“Hôm nay mình không tiếc giá nào, váy ngắn đến thế này cũng đã mặc rồi, cả đời mình chưa bao giờ lẳng lơ như vậy đâu. Tiểu Dư, cậu đừng hại bọn mình đấy nhé!”, một cô gái tóc dài, dáng người hơi gầy run rẩy trong gió lạnh.
Tô Dư cười khổ: “Dạ thưa ba chị, mình cũng không muốn nhưng hết cách, ai bảo đứa em gái của mình để lộ tin tức làm gì… Cùng lắm lần sau mình mời các cậu đi ăn Haidilao được chưa?”.
“Cậu nói đấy nhé, không được nuốt lời!”, cô nữ sinh người nhỏ nhắn sáng mắt lên.
“Không nuốt lời, không nuốt lời!”, Tô Dư bất đắc dĩ nói.
Cô gái lập tức nhảy cẫng lên hoan hô.
“Tóm lại đợi lát nữa cậu đừng gây ra chuyện gì!”, cô gái mặt tròn nghiêm túc dặn dò.
Két!
Một chiếc xe taxi dừng trước mặt bốn cô gái, sau đó Lâm Chính mặt quần áo thường ngay bước xuống.
“Lâm Chính”, Tô Dư nặn ra nụ cười.
“Ừ”, Lâm Chính mỉm cười gật đầu.
“Đây là người nhà của cậu sao?”, cô gái mặt tròn nhíu mày.
“Cũng có chút đẹp trai đấy chứ”, cô gái nhỏ nhắn dùng cánh tay huých Tô Dư, nhỏ giọng nói: “Cho mình Zalo của anh ta đi, mình nói chuyện với anh ta”.
“Đừng quậy”, Tô Dư nhỏ giọng nói.
“Tiểu Dư, đợi lát nữa chúng ta bắt xe đến khách sạn à?”, Lâm Chính hỏi.
“Không phải”, Tô Dư lắc đầu, đang định nói.
Nhưng cô gái mặt tròn đã xen vào.
“Bắt xe cái con quỷ, đạo diễn Đổng sẽ đến đón bọn tôi! Anh nghĩ bọn tôi cũng giống anh, ngồi xe taxi đi ăn sao?”.
“Cô chưa từng ngồi xe taxi à?”, Lâm Chính hiếu kỳ hỏi.
“Anh…”, cô gái mặt tròn tức đến mức không nói nên lời, trợn mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính ngơ ngác.
Anh cũng không biết mình đã đắc tội những cô gái này chỗ nào.
Ngược lại, Tô Dư âm thầm nháy mắt với anh, sau đó mỉm cười nói: “Được rồi, mọi người bớt nói vài câu, mình giới thiệu với các cậu, đây là Lâm Chính, em rể họ của mình. Lâm Chính, giới thiệu với cậu, ba người này là Chu Viên Viên, Tào Tiểu Kiều, Thái Yến, bạn cùng phòng của tôi”.
“Chào các cô!”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Đồ nhà quê!”, cô gái mặt tròn Chu Viên Viên đánh giá Lâm Chính một lượt, phát hiện anh mặc đồ hàng chợ, lập tức tỏ vẻ khinh thường.
Chuyện này không thể trách Lâm Chính. Lúc trước ở Kỳ Dược Phòng, bộ Âu phục quý giá của anh đã bị Diêu Triệu Bân đánh nát, anh vội vã về nhà thay quần áo. Quần áo trong nhà đương nhiên đều là hàng chợ, trừ khi Mã Hải chuẩn bị quần áo cho anh.
“Anh là Lâm Chính à?”, cô gái nhỏ nhắn tên Tào Tiểu Kiều nghi ngờ quan sát một lượt, nghi hoặc hỏi: “Hình như tôi đã nghe qua cái tên này ở đâu đó”.
“Này! Lâm Chính, tôi cảnh cáo anh, hôm nay anh đến đây không phải để làm sứ giả hộ hoa, cũng không phải đến để ăn chực, anh đến là để làm người qua đường mà thôi, hiểu chưa?”.
“Người qua đường? Là ý gì?”, Lâm Chính không hiểu hỏi.
“Vẫn không hiểu? Là bảo anh đi theo làm người tàng hình, không nói gì cả, không làm gì cả, thậm chí cơm cũng đừng ăn, hiểu chưa? Anh không được cản trở chúng tôi!”, Chu Viên Viên lạnh lùng hừ một tiếng.
“Yên tâm, chỉ cần không xảy ra chuyện gì, các cô cứ coi như tôi là người tàng hình đi”, Lâm Chính cười nói.
“Xảy ra chuyện gì anh cũng làm người tàng hình cho tôi!”, Chu Viên Viên trợn mắt.
Lâm Chính cười cười không nói.
Lúc này, một chiếc xe Lincoln bản kéo dài đi tới, dừng trước cửa trường học.
“Oa!”.
Cổng trường vang lên tiếng hô kinh ngạc.
Các sinh viên đi ngang qua đều lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Lúc này, xe mở ra, một người mặc Âu phục bước xuống.
“Xin hỏi, là cô Tô và cô Chu phải không?”, người đàn ông mặc Âu phục hỏi.
“Phải, là chúng tôi, anh là ai?”, Chu Viên Viên cẩn thận hỏi.
“Chào các cô, tôi là trợ lý của đạo diễn Đổng. Đạo diễn Đổng bảo tôi đến đón các cô, xin mời lên xe”, người đàn ông mỉm cười nói.
Các cô gái nghe vậy lập tức kích động, bước lên xe.
Lâm Chính cũng đi theo, nhưng bị trợ lý kia chặn lại.
“Chào anh, anh là ai?”, trợ lý hỏi.
“Tôi? Tôi là người thân của Tô Dư”, Lâm Chính vội đáp.
“Nhưng đạo diễn Đổng không mời anh”, trợ lý mỉm cười nói.
“Chuyện đó…”, Tô Dư hơi khó xử.
“Anh tự bắt xe đi đi”, bấy giờ Thái Yến ở trong xe hô lên.
“Đúng vậy, anh bắt xe đi, anh đến thế nào thì đi thế nấy, còn chờ chúng tôi dạy hay sao?”, Chu Viên Viên cũng giễu cợt lên tiếng.
“Anh trợ lý, có thể để cậu ấy đi nhờ xe không?”, Tô Dư hơi khó xử, cẩn thận hỏi.
Nhưng Lâm Chính lại xua tay, nói: “Tiểu Dư, thôi bỏ đi, không được thì tôi bắt xe qua đó vậy. Các cô đi trước, tôi sẽ đến ngay”.
“Lâm Chính…”.
“Yên tâm, tôi đã nói tôi sẽ không cản trở các cô”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy… Được…”, Tô Dư do dự một lúc, khẽ gật đầu.
“Đồ nhà quê gì cũng muốn lên xe của đạo diễn Đổng?”.
Trợ lý kia liếc nhìn Lâm Chính, cười nhạt, đóng cửa lại, sau đó chạy đi lái xe.
Không lâu sau, Lincoln bản kéo dài nghênh ngang rời đi.
Sinh viên trước cổng trường chỉ trỏ.
“Bốn cô gái đó sao lại lên xe rồi?”.
“Ha, chắc chắn là được người có tiền bao nuôi rồi!”.
Lâm Chính lắc đầu, đứng bên đường bắt xe taxi.
Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz đột nhiên dừng lại bên cạnh Lâm Chính.
Cửa sổ xe hạ xuống, là một người đàn ông trung niên.
Ông ta liếc nhìn Lâm Chính, sau đó đột nhiên chạy xuống xe.
“Cậu Lâm, cậu là cậu Lâm phải không?”, người đàn ông đó kích động nắm tay Lâm Chính.
“Ông là?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Cậu Lâm, cậu đúng là quý nhân hay quên. Nửa tháng trước, chúng ta đã gặp nhau ở Tập đoàn Dương Hoa, ở phòng họp”, người đàn ông trung niên kích động nói.
“Ông… Chậc! Tôi nhớ ra rồi, ông là Vu Hưng Văn phải không? Làm công ty quảng cáo đúng không?”, Lâm Chính sực tỉnh, nhưng lại âm thầm nhíu mày.
Công ty Quảng cáo Hưng Văn của Vu Hưng Văn là công ty hàng đầu trong nước, nửa tháng trước ông ta chạy tới muốn hợp tác đóng gói và quảng bá thuốc của Tập đoàn Dương Hoa.
Vu Hưng Văn không biết anh là Chủ tịch Lâm, nhưng khi trước ông ta tận mắt nhìn thấy thái độ cung kính của Mã Hải đối với Lâm Chính.
Mặc dù không biết cậu Lâm này làm gì ở Tập đoàn Dương Hoa, nhưng theo thái độ của Mã Hải với cậu Lâm thì đây chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Vu Hưng Văn tốt xấu gì cũng là người làm ăn, vẫn có chút năng lực phân biệt.
“Cậu Lâm quả là trí nhớ tốt, ha ha. Cậu Lâm, sao cậu lại ở đây?”, Vu Hưng Văn cười hỏi.
“Tôi có người quen học ở đây, tôi tìm cô ấy có chút chuyện”.
“Thật sao? Thật trùng hợp, con gái tôi cũng học ở đây, tối nay tôi đưa nó về trường. Cậu Lâm, bây giờ cậu muốn đi đâu? Tôi chở cậu đi”, Vu Hưng Văn vội nói.
“Không cần phiền ông đâu”.
“Không sao, nếu chúng tôi đàm phán thành công với Chủ tịch Mã, sau này chúng ta cũng sẽ là đối tác làm ăn, chút chuyện nhỏ này có là gì”, Vu Hưng Văn cười nói.
“Chuyện này… Được thôi, dù sao tôi cũng đang vội, vậy làm phiền ông”.
“Cậu Lâm khách sáo quá, cậu định đi đâu?”.
“Khách sạn Tinh Mỹ!”, Lâm Chính nói.