Chương 649: Đầu tư vào một bộ phim đi
"Cậu Lâm?".
Mọi người trong phòng bao ai nấy đều ngớ ra, đưa mắt nhìn nhau.
"Cậu Lâm gì vậy? Chủ tịch Vu, chỗ chúng tôi không có ai là cậu Lâm cả", đạo diễn Đổng nhíu mày nói.
"Không đúng, rõ ràng trước đó tôi tận mắt nhìn thấy cậu Lâm vào đây mà, sao lại không có chứ?", Vu Hưng Văn khó hiểu nói.
"Lẽ nào là thằng em rể Lâm Chính của Tô Dư?", chủ nhiệm Hiếu nhỏ giọng nói với đạo diễn Đổng.
"Vớ vẩn, chẳng phải các ông nói đó chỉ là một thằng vô dụng vô công rồi nghề chuyên ăn bám sao? Loại người đó sao có thể được Chủ tịch Vu coi trọng chứ? Không thể nào!", đạo diễn Đổng tức giận nói.
Chủ nhiệm Hiếu không hé răng nói gì.
"Các ông đang nói gì vậy?", Vu Hưng Văn kỳ quái hỏi.
"À... không có gì, không có gì..." đạo diễn Đổng xua tay lia lịa, cười nói: "Chủ tịch Vu, nếu không tìm được cậu Lâm kia, thì chúng ta uống với nhau một ly đi, còn hai người mới đang chờ ông bồi dưỡng đấy".
Đạo diễn Đổng nói đầy sâu xa.
Hàm ý đã vô cùng rõ ràng.
Vu Hưng Văn nghe thấy thế, liền nhìn về phía Chu Viên Viên và Thái Yến sắc mặt đỏ bừng, nhíu mày: "Hai người họ... chắc hẳn vẫn là sinh viên hả?".
"Chẳng thế thì sao? Sinh viên mới ngon", giám đốc Giản bụng phệ ở bên cạnh ghé lại gần, cười đầy bỉ ổi.
"Như vậy liệu có ổn không?", tuy Vu Hưng Văn cũng là hạng háo sắc, biết tỏng một số chuyện trong giới giải trí, nhưng ông ta vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn. Hơn nữa mấy cô gái này bằng tuổi con gái mình, sao ông ta có thể ra tay được chứ?
"Sao vậy? Chủ tịch Vu còn gì lo lắng sao?", đạo diễn Đổng mỉm cười nói.
"Đạo diễn Đổng, tích chút đức đi", Vu Hưng Văn bình thản đáp, sau đó nói với Chu Viên Viên và Thái Yến: "Hai cô còn ít tuổi, không biết sự hiểm ác ngoài xã hội, mau về đi. Nếu vì chút lợi ích mà làm bừa thì chỉ có các cô hối hận thôi".
Vu Hưng Văn nói xong liền xoay người rời đi.
Thái Yến và Chu Viên Viên đều sửng sốt.
"Chủ tịch Vu! Chủ tịch Vu!", chủ nhiệm Hiếu gọi mấy tiếng.
Nhưng Vu Hưng Văn chẳng thèm quay đầu lại.
"Cái loại gì không biết nữa!", chờ Vu Hưng Văn đi rồi, người đàn ông bụng phệ liền tức giận chửi một câu.
"Phải đấy, đồ không biết tốt xấu, tưởng mình là bên đầu tư thì ghê gớm lắm sao? Đạo diễn Đổng của chúng ta muốn lôi kéo nhà tài trợ thì có đầy người tranh nhau. Tưởng mình là nhân vật tai to mặt lớn chắc?", chủ nhiệm Hiếu cũng chửi mấy câu.
"Mặc kệ ông ta, chúng ta ăn uống thôi, đừng để mất hứng", đạo diễn Đổng xua tay, không để trong lòng.
"Nào nào nào, uống rượu!".
Mọi người lại nâng ly lên.
Chu Viên Viên thì rất hào hứng, nhưng Thái Yến thì sắc mặt trắng bệch, do dự một lát, rồi vẫn quyết định rời đi.
"Cô đi đâu vậy?", chủ nhiệm Hiếu nhíu mày, lập tức ngăn cô ta lại.
"Chủ nhiệm Hiếu, tôi... tôi cũng cảm thấy hơi khó chịu, tôi muốn về nghỉ ngơi", Thái Yến do dự một lát rồi đáp.
"Sao nào? Thái Yến, tôi còn tưởng cô thông minh lắm, không ngờ cô lại ngu ngốc như vậy. Về? Nếu cô bước ra khỏi cánh cửa này, thì tiền đồ của cô sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Cô muốn giống như Tô Dư và Tào Tiểu Kiều sao?", chủ nhiệm Hiếu vội khuyên.
"Việc này..."
"Tiểu Yến, cậu yên... yên tâm đi, có mình đây. Chúng ta... chúng ta lên phòng bàn với đạo diễn Đổng chuyện về bộ phim. Không tới mấy năm là Tô Dư và Tiểu Kiều sẽ phải ngước lên nhìn chúng ta. Đến lúc đó, bọn họ... bọn họ chắc chắn sẽ phải hối hận...", Chu Viên Viên đã say túy lúy, ôm chầm lấy Thái Yến, miệng đầy mùi rượu.
Thái Yến vô cùng rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn ở lại.
…
Trên xe trở về đại học Giang Thành.
Tô Dư cúi đầu, vẻ mặt chán chường.
"Tiểu Kiều, sao cô không ở lại?", Lâm Chính ngồi ở ghế lái phụ ngoảnh lại hỏi.
"Tôi... tôi cũng thấy hơi sợ...", Tào Tiểu Kiều nhỏ giọng nói.
"Thực ra vì một vai diễn nhỏ mà hi sinh bản thân thì không đáng, là vàng thì rồi sẽ phát sáng thôi", Lâm Chính mỉm cười nói: "Nếu thực sự không được thì tôi sắp xếp vai khác cho các cô".
"Anh?", hiển nhiên Tào Tiểu Kiều không tin.
Tô Dư thở dài, khàn giọng nói: "Lâm Chính, thực ra cậu nói rất đúng, tôi cũng không định vì một vai nữ phụ mà thực sự hiến thân đâu. Nhưng hôm nay đã đắc tội với đạo diễn Đổng, sợ rằng giấc mơ tiến vào giới giải trí... đành phải chấm dứt ở đây thôi..."
"Tiểu Dư, cô không tin tôi sao?".
"Lâm Chính, tôi biết cậu muốn an ủi tôi, nhưng đừng nhắc đến chuyện này nữa... Thực ra bố tôi cũng không muốn tôi tham gia vào giới giải trí, ông ấy muốn tôi đi theo làm việc cùng ông ấy, nhưng tôi không có hứng thú với việc kinh doanh. Nếu việc hôm nay không thành, tôi nghĩ mình cũng nên nghe theo ý kiến của ông ấy rồi", Tô Dư chán nản nói.
Tào Tiểu Kiều cũng ôm mặt, muốn khóc mà không khóc được.
Đắc tội với đạo diễn lớn như vậy, tiền đồ của bọn họ coi như bị hủy hoại hoàn toàn.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, suy nghĩ một lát rồi bình thản nói: "Tôi sẽ sắp xếp cho các cô gặp một người, trưa mai đi".
"Là ai thế anh Lâm?", Tào Tiểu Kiều hỏi.
"Tôi cũng không biết nữa", Lâm Chính lắc đầu.
"Hả? Anh cũng không biết?", Tào Tiểu Kiều ngạc nhiên.
Tô Dư im lặng.
Thực ra cô ta cũng không gửi gắm hy vọng gì lên người Lâm Chính, từ lúc bước ra khỏi cánh cửa kia, cô ta đã tuyệt vọng rồi.
Lâm Chính cũng không giải thích.
Taxi nhanh chóng đến cổng trường, hai cô gái thất thểu trở về ký túc xá.
Còn Lâm Chính ngồi xe trở về Dương Hoa.
Trên đường đi, anh gọi điện thoại cho Mã Hải.
"Quay phim?".
Mã Hải ở đầu bên kia sửng sốt.
"Ông có quen đạo diễn nào không? Tôi muốn sắp xếp hai người qua đó, đều là người mới", Lâm Chính nói.
"Việc này... Chủ tịch Lâm, tôi quả thực quen biết với không ít đạo diễn, nhưng hầu hết bọn họ đến để xin Dương Hoa tài trợ. Nếu cậu thực sự muốn tiến vào ngành phim ảnh, thì tôi có thể giới thiệu mấy đạo diễn khá có tiếng tăm cho cậu làm quen", Mã Hải nói.
"Đạo diễn có chút tiếng tăm?".
Lâm Chính nhíu mày hỏi: "Có nổi tiếng bằng lão Đổng Hạ kia không?".
"Đổng Hạ là ai?".
"Ừm..."
Chắc là Mã Hải cũng không biết rõ về người trong giới giải trí...
"Tóm lại ông cứ sắp xếp người cho tôi đi, trưa mai tôi sẽ bảo hai người bọn họ gặp mặt người đó, bàn một chút chuyện".
"Hai người đó là..."
"Chị gái tôi".
"Vậy à?", vẻ mặt Mã Hải lập tức trở nên nghiêm túc: "Nếu vậy thì Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ chúng ta hãy đầu tư vào một bộ phim đi".
"Cần khoảng bao nhiêu tiền?".
"Ít vốn thì mấy triệu tệ hay mười mấy tệ cũng được, nhiều hơn chút thì 100 triệu tệ..."
"Một tỷ tệ có đủ không?".
"Một... một tỷ tệ?".
"Ừ, chơi thử một phen".
Sau khi thu phục được Kỳ Dược Phòng thì Lâm Chính đã không còn khái niệm về tiền nữa.
"Đủ! Đủ! Tôi sẽ liên lạc ngay với đạo diễn hàng đầu trong nước!".
"Ông phụ trách đi, đạo diễn là ai không quan trọng, quan trọng là tâm tư suy nghĩ, liệu ông ta có đứng trên góc độ của tôi để suy nghĩ không", Lâm Chính bình tĩnh nói.