Chương 789: Cô tên là Tô Nhu?
“Là bạn học của anh sao?”.
Anna ở bên kia điện thoại lập tức sửng sốt.
“Không sai, là bạn học của tôi… Cô Anna, mong cô đừng tức giận, bạn tôi sắp ly hôn với chồng cô ấy rồi. Có lẽ tư duy của chồng cô ấy hơi đặc biệt, nói chuyện khá bảo thủ, hi vọng cô có thể thứ lỗi. Còn chuyện chữa trị… tôi hi vọng cô chắc chắn giúp tôi, còn điều kiện mà cô nói… hay là thôi đi, đừng làm khó bạn học của tôi nữa”, Cao Lam mỉm cười nói.
Mặc dù anh ta hi vọng Tô Nhu có thể đồng ý điều kiện của Tô Nhu, nhưng anh ta biết, vội vàng thì không nên chuyện. Tô Nhu đã tỏ ra phản cảm như vậy, nếu cứ ép buộc sẽ chỉ biến khéo thành vụng.
Cho nên, anh ta quyết định cứ để yên ổn trước, đợi Tô Nhu ly hôn với Lâm Chính rồi, anh ta mới nhân dịp xen vào, hái bông hoa tươi mơn mởn này xuống.
Chỉ là Anna ở bên kia điện thoại dường như không quan tâm chuyện này.
“Cao Lam, bạn học của anh… là người Giang Thành sao?”.
“Phải, cô Anna, cô hỏi cái đó làm gì?”, Cao Lâm hơi nghi hoặc.
“Tôi hỏi anh, bạn học của anh… tên là gì?”, giọng nói ở đầu kia điện thoại vô cùng hồi hộp, hơn nữa cũng rất cẩn trọng.
“Cô Anna, có chuyện gì sao?”, Cao Lam cảm thấy không đúng, nhíu mày hỏi.
“Mong anh mau chóng trả lời câu hỏi của tôi”, Anna vội nói.
Sắc mặt Cao Lam ở sa sầm, có chút bất mãn với thái độ của Anna.
Tô Nhu ở cạnh không nhịn được lên tiếng: “Xin chào, bác sĩ Anna, tôi là Tô Nhu, là bạn học của Cao Lam”.
“Tô… Nhu?”.
Anna hét lên sắp rách cả cổ họng.
Cao Lam và Tô Nhu đều giật mình.
“Cô Anna, cô sao thế?”, Cao Lam vội bịt lỗ tai, không nhịn được hỏi.
Nhưng anh ta vừa đưa ra câu hỏi, bên kia điện thoại đã vang lên tiếng cúp máy tút tút.
“Cô Anna? Cô Anna!”.
Cao Lam vội hét lên hai tiếng, nhưng điện thoại đã cúp máy.
“Cao Lam, bạn của anh làm sao vậy?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.
“Không rõ, có thể là có chuyện gì đó, tôi gọi hỏi xem sao”, Cao Lam lấy điện thoại ra gọi vào mấy số điện thoại.
Nhưng chỉ vang lên tiếng trả lời tự động.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang bận…”.
“Cái quái gì vậy chứ?”, Cao Lam không khỏi mắng một câu.
“Cao Lam, thật xin lỗi…”, Tô Nhu do dự một lúc, nhưng không biết nên nói gì.
Đáy mắt Cao Lam lóe lên vẻ tức giận.
Yêu cầu mà Anna đưa ra gần như đã tiết lộ tấm lòng của mình với Tô Nhu.
Nhưng con ả này lại không đả động gì?
Trong lòng anh ta rất không vui, nhưng trên mặt vẫn hòa nhã cười nói: “Tiểu Nhu, cậu đừng nói vậy, chuyện này đúng là do tôi quá đường đột. Cô Anna này biết tôi đến Giang Thành tìm cậu, nhưng cô ấy cũng biết tôi có tình cảm với cậu, nên mới nói ra lời như vậy. Mặc dù tôi rất mong chờ, nhưng nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy như thế không thích hợp lắm. Dù gì cậu cũng chưa ly hôn, vẫn còn là phụ nữ có chồng, nếu đi dạo xem phim với tôi, bị đồn ra ngoài, ít nhiều cũng sẽ bị bàn tán. Chuyện này là tôi không suy nghĩ chu đáo, tôi nên xin lỗi cậu, xin lỗi…”.
Nói đến đó, Cao Lam hơi khom mình trước Tô Nhu.
Tô Nhu ngạc nhiên, vội vàng xua tay, nói: “Cao Lam, cậu đừng như vậy… Tôi không có ý đó…”.
“Nói vậy là… cậu đồng ý rồi?”, Cao Lam sáng mắt lên, tràn đầy mong chờ, hỏi.
“Cũng… Cũng không phải…”, Tô Nhu cúi gằm mặt, lắc đầu.
Nụ cười của Cao Lam cứng đờ, nắm đấm lặng lẽ siết chặt, nhưng vẻ mặt vẫn chỉ đổi sang thất vọng. Anh ta thở dài, lên tiếng: “Được rồi Tô Nhu, tôi không ép cậu, tôi sẽ đợi cậu. Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải cái này, mà là phải nghĩ cách liên hệ với bác sĩ Anna đến Giang Thành chữa trị cho bác cả của cậu. Cậu đợi một lát, lát nữa tôi sẽ đích thân gọi cho bác sĩ Anna, nhờ cô ấy đến đây”.
“Cao Lam, cảm ơn cậu!”, Tô Nhu cảm động nói.
“Cậu vẫn khách sáo với tôi làm gì?”, Cao Lam mỉm cười nói.
Điện thoại gọi đi, bên kia vẫn đang bận…
Cao Lam càng nghi hoặc.
Anh ta không hề biết lúc này Anna đang gọi cho Lâm Chính.
Vừa rồi Lâm Chính đi xuống lầu liếc nhìn màn hình gọi tới, vốn định cúp máy, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn bắt máy.
“Thầy, tôi muốn giải thích với thầy, tôi… tôi không biết đó là vợ của thầy!”, Anna kích động nói, nói năng hơi lộn xộn.
“Tôi không biết hóa ra cô lại có sở thích mai mối đấy”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Thầy, tôi… không phải tôi muốn như vậy. Thật ra là gần đây Hiệp hội Y tế chúng tôi và Tập đoàn Cao Thị có hợp tác một dự án. Tập đoàn Cao Thị hứa hẹn sẽ quyên tặng cho Hiệp hội Y tế chúng tôi một lô thiết bị y tế trị giá một trăm triệu, cho nên tôi mới… mới giúp Cao Lam. Thầy, nếu tôi biết là thầy, tôi nhất định sẽ không nhận cuộc gọi đó, tôi thề…”, Anna muốn khóc, liên tục cầu xin.
“Vậy chẳng phải, nếu người phụ nữ đó không phải vợ tôi, chồng cô ấy cũng không phải tôi, cô sẽ giúp Cao Lam chiếm đoạt vợ người khác sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Chuyện đó…”, Anna á khẩu.
“Anna, tôi rất thất vọng về cô”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó cúp máy.
“Thầy! Thầy!”.
Anna ở bên kia điện thoại sốt sắng gọi với theo, nhưng không nhận được lời hồi đáp của Lâm Chính nữa.
Anna vô cùng sốt ruột, lao ra khỏi văn phòng.
“Phó hội trưởng Anna, chị đi đâu vậy?”.
Người trong văn phòng khó hiểu nhìn cô ta.
“Mau, đặt vé máy bay cho tôi đến Giang Thành ở Hoa Quốc!”, Anna sốt sắng nói.
“Vâng phó hội trưởng Anna, chị muốn đặt chuyến bay lúc nào?”, nữ thư ký vội vã đi đến, hỏi.
“Ngay bây giờ, liền ngay lập tức!”, Anna thét lên.
…
Cao Lam gọi điện mãi cho Anna mà không gọi được, đợi mười phút sau mới gọi lại, kinh ngạc phát hiện số điện thoại của mình đã bị Anna chặn.
“Con ả này nổi điên gì vậy? Điện thoại của tôi mà cũng không nghe? Còn chặn số? Mẹ nó, cô không muốn lô thiết bị y tế đó nữa phải không?”.
Cao Lam âm thầm mắng chửi, dứt khoát gọi cho thư ký.
Bất kể thế nào anh ta cũng phải hỏi cho rõ!
Mặc dù Anna là phó hội trưởng Hiệp hội Y tế, nhưng Cao Lam không sợ.
Tập đoàn Cao Thị là tập đoàn đa quốc gia, tài lực hùng hậu, mạng lưới quan hệ rất rộng, anh ta sẽ không sợ một bác sĩ.
“Anh Cao, chào anh! Xin hỏi anh có chuyện gì sao?”.
Nữ thư ký gần như bắt máy của Cao Lam ngay lập tức.
“Hỏi cô Anna, vì sao không nghe điện thoại của tôi?”, Cao Lam tức giận hỏi.