Chương 803: Danh sách
“Có ý gì cậu vẫn chưa rõ sao? Chúng tôi có thể rút lui khỏi đoàn làm phim”, Khang Gia Hào nói.
Ông ta nói thế khiến những người ở đó chấn động.
Đoàn làm phim nói giải tán là giải tán à?
Đây chẳng phải là trò chơi của trẻ con?
“Làm… làm như thế có lợi gì với ông?”, Phạm Lạc nói năng không đầu không đuôi.
“Đây là ý của Chủ tịch Lâm”.
“Giải tán đoàn làm phim, tiền đầu tư kỳ trước của bộ phim này vẫn chưa có lợi nhuận, Chủ tịch Lâm đó điên rồi à? Ném nhiều tiền mà chẳng được gì thế?”, Văn Lệ hét lên chất vấn.
“Chủ tịch Lâm không quan tâm đến chút tiền này”, Khang Gia Hào lắc đầu.
Không có nhân tính!
Nhiều người đều đang căng thẳng, lo lắng.
“Điều khoản giải tán đoàn làm phim là nội dung trong hợp đồng, cách làm của chúng tôi là hợp pháp, sau khi đoàn làm phim giải tán, bọn tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm với bất kỳ nhân viên nào trong đoàn làm phim. Mọi người có thể đọc điều khoản này trong hợp đồng dự phòng”, Khang Gia Hào nói.
Mọi người đều nghẹn họng.
Ban đầu tất cả mọi người ký hợp đồng đều đọc được điều khoản này nhưng hầu như không có ai xem đó là chuyện quan trọng.
Giải tán đoàn làm phim?
Chẳng phải điên rồi à? Tiền nhiều cũng không thể đem ra đùa thế chứ.
Thế nhưng bây giờ Lâm Chính lại làm như vậy thật.
Như thế thì số tiền vi phạm hợp đồng mà đám người Phạm Lạc nhớ mãi không quên cũng mất luôn.
Đoàn làm phim đã không còn, nhân viên còn xem là gì?
Đoàn làm phim vừa giải tán tức là anh ta đã làm không công cho Lâm Chính, đến cùng bản thân chẳng nhận được gì cả.
Sao lại thế này?
Đầu óc mọi người đều trống rỗng.
“Anh Lạc, anh Lạc, bây giờ chúng ta phải làm sao? Em chỉ dựa vào bộ phim này để vào giới giải trí, để có được vị trí này, em đã bỏ ra hơn một triệu tệ tìm các mối quan hệ, bây giờ không thể quay tiếp được nữa, một triệu tệ này của em. . . chẳng phải cho không người ta rồi sao? Anh Lạc, anh mau nghĩ cách giúp em với”, Văn Lệ lo lắng đến mức sắp phát khóc.
“Em nôn nóng cái quái gì chứ đồ ngốc, chẳng phải chỉ có một triệu tệ thôi sao, không nhiều đến nỗi khóc lóc tỉ tê như thế chứ? Huống gì bây giờ người tổn thất lại không phải chúng ta mà là Dương Hoa. Em nghĩ giải tán đoàn làm phim thì chỉ mất tiền thôi sao? Anh nói cho em biết, họ còn mất mặt nữa, chuyện này sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong giới giải trí, mà Chủ tịch Lâm đó cũng sẽ bị các đạo diễn có tiếng trong giới cho vào danh sách đen, sau này sẽ không có ai hợp tác với người tùy tiện giải tán đoàn làm phim như trò chơi trẻ con giống hắn. Em nhìn xem, quyết sách của Chủ tịch Lâm sẽ là quyết định ngu ngốc nhất từ trước đến nay, hắn sẽ để lại tiếng xấu muôn đời”, Phạm Lạc cười mỉa, hai mắt híp lại, đáy mắt hiện lên vẻ thích thú.
Nhưng ngay sau đó giọng Khang Gia Hào lại vang lên.
“Mặc dù đoàn làm phim “Chiến Hổ” đã giải tán, nhưng chúng tôi sẽ lập một đoàn làm phim mới theo chỉ thị của Chủ tịch Lâm để quay một dự án phim lấy “Chiến Hổ” làm bản gốc, tên là “Tân Chiến Hổ”, mọi quyền lợi của “Chiến Hổ” đều thuộc về Tập đoàn Dương Hoa nên chúng tôi hoàn toàn có thể lập ra đoàn làm phim cho nó bất cứ lúc nào. Còn việc tuyển người cho đoàn làm phim sẽ được tiến hành theo danh sách trong tay tôi, tiếp theo tôi sẽ điểm danh, gọi đến tên người nào nếu người đó muốn làm việc trong đoàn làm phim mới thì có thể ký lại một bản hợp đồng mới, còn nếu không muốn ở lại cũng có thể tự mình đi khỏi đây, Dương Hoa chúng tôi sẽ không cưỡng cầu”.
Sau khi ông ta dứt lời, mọi người đều ngơ ngác.
Nụ cười của Phạm Lạc cứng đờ, Văn Lệ cũng ngây người.
Giải tán đoàn làm phim rồi lại tuyển chọn lại từ trong những người đã bị giải tán đó?
Sau đó là nghe Khang Gia Hào bắt đầu gọi tên.
Mà người đầu tiên ông ta gọi chính là Tống Kinh, chỉ là… Tống Kinh không còn là đạo diễn chính của bộ phim này nữa mà trở thành phó đạo diễn, còn đạo diễn chính là ai thì vẫn chưa công bố.
Tống Kinh do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn đồng ý chấp nhận hợp đồng.
Đám người chú Đinh cũng đều chấp nhận hợp đồng.
Hợp đồng này đã hạn chế quyền lợi trong tay họ.
Phó đạo diễn Uông không làm nữa.
Ông ta là người lão làng trong giới điện ảnh, đã bao giờ bị đối xử như vậy đâu?
“Hợp đồng này là sao? Tại sao lại bảo tôi đi làm một tên chạy vặt? Tôi đã từng này tuổi rồi còn có thể làm chuyện này ư? Có phải các người xem thường tôi quá không?”, phó đạo diễn Uông kích động nói.
“Đây là ý của Chủ tịch Lâm”, Khang Gia Hào nói.
“Tôi muốn gặp Chủ tịch Lâm của các ông. Tôi muốn đích thân nói chuyện với Chủ tịch Lâm”, phó đạo diễn Uông nói.
“Thật xin lỗi, ông Uông, bây giờ công ty Dương Hoa bọn tôi đang trong thời gian làm việc, nếu một người ngoài muốn vào công ty chúng tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến mọi người làm việc, nếu ông cố chấp muốn đến sẽ bị bảo vệ ném ra ngoài nên tôi khuyên ông vẫn nên đợi”, Khang Gia Hào nói.
Vừa nghe nói thế, phó đạo diễn Uông lùi về sau, mặt không còn sắc máu.
Rõ ràng… những lời này đang chế giễu chuyện ông ta ngầm đồng ý, thậm chí cổ vũ đám người Văn Lệ xua đuổi Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm đã nói nếu ông không muốn ký hợp đồng này thì có thể đi, chúng tôi sẽ không gây khó dễ cho ông”.
Khang Gia Hào lạnh nhạt nói, sau đó tiếp tục đọc tên trong danh sách.
“Đạo diễn…”, chú Đinh gọi.
Phó đạo diễn Uông cắn răng, khàn giọng nói: “Được rồi, xem như ông đây đá phải tấm sắt, ông đây không chịu được cơn giận này”.
Nói rồi ông ta tức giận rời đi.
“Đạo diễn Uông! Đạo diễn Uông!”
“Đạo diễn Uông, ông đừng đi”.
Rất nhiều người đều níu giữ ông ta nhưng không có tác dụng.
Còn Khang Gia Hào vẫn tiếp tục đọc tên trong danh sách.
Đa số đều muốn ở lại, chỉ có số ít cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường nên rời đi theo đạo diễn Uông.
Nhưng đến khi đọc xong danh sách, Phạm Lạc và Văn Lệ mới nhận ra danh sách trong tay Khang Gia Hào… hình như không có hai người họ.
“Chuyện gì thế này?”