Chương 1023: Nơi Đá Trấn Ma Thần Ở, Bảo Vật Để Lại Cho Người Đời Sau Của Võ Đế, Đến Chốn Xưa Chu Thánh Từng Sống (2)
"Bệ hạ, thần cần thứ này, Trấn Ma Thần Thạch có còn trong cung không?"
Nghe nói vậy, Hứa Thanh Tiêu có chút vui mừng, hắn trực tiếp hỏi Nữ Đế luôn.
"Không có."
Nữ Đế lắc đầu nói:"Thứ này bây giờ chắc chắn không ở trong cung nữa, phụ hoàng trẫm đã giấu thứ này đi rồi."
Nàng nói như thế, ngữ điệu vô cùng chắc chắn.
Nhưng cái loại chắc chắn này cũng khiến Hứa Thanh Tiêu có chút câm lặng.
"Giấu rồi?"
"Giấu ở đâu ạ?"
"Thành vật bồi táng sao?"
Hứa Thanh Tiêu không rõ lắm, cái thứ này thì giấu đi để làm cái gì? Cũng rất tò mò, không biết có biến thành vật bồi táng không.
Nghe Hứa Thanh Tiêu dò hỏi như thế, Nữ Đế trong chốc lát cũng im lặng, nhưng qua một lúc, Nữ Đế tiếp tục nói.
"Ái khanh, thứ này đối với khanh có quan trọng không?"
Nũ Đế không đáp lại ngay, mà hỏi ngược lại Hứa Thanh Tiêu.
"Bệ hạ, thứ này đối với thần mà nói thì cực kỳ quan trọng, cũng liên quan đến chuyện trọng đại."
Hứa Thanh Tiêu cũng không biết nên trả lời như thế nào, nhưng hắn không muốn giấu, bởi vì thứ này đối với mình đúng thật là rất quan trọng, nếu không có thứ đấy, vậy tai hoạ dị thuật mang đến chính là con đao treo trên đỉnh đầu mình vĩnh viễn.
Bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Nhìn thấy sắc mặt quả quyết như vậy của Hứa Thanh Tiêu, Nữ Đế thở dài, sau đó nàng vung tay lên.
Cửa điện tự động đóng lại.
Bên trong điện Dưỡng Tâm lúc này trở nên vô cùng yên tĩnh.
Thấy cảnh này, Hứa Thanh Tiêu hơi tò mò, nhưng mà hắn cũng không lắm mồm, mà đợi Nữ Đế nói.
"Ái khanh."
"Trấn Ma Thần Thạch liên quan đến một chuyện, cũng chính là bí mật cực sâu của Đại Nguỵ."
"Nếu như khanh biết chuyện này, đối với khanh mà nói cũng không phải chuyện tốt lành gì."
"Nhưng không nói, tẫm biết khanh sẽ không cam lòng."
Nữ Đế nói, giọng của nàng cực nghiêm túc, khuôn mặt cũng vô cùng chăm chú.
"Là liên quan đến Trấn Ma Thần Thạch ạ?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Ừ."
Nữ Đế chậm rãi gật đầu, sau đó Hứa Thanh Tiêu nói thẳng luôn.
"Xin bệ hạ hãy nói rõ, thần là tân Thánh của Đại Nguỵ, cũng là vương hầu của Đại Nguỵ, xin bệ hạ hãy yên tâm, cho dù thần có nghe được bất cứ chuyện gì, mãi mãi là một lòng với vương triều Đại Nguỵ."
Hứa Thanh Tiêu nói, Nữ Đế nói nhiều như vậy, ắt chính là một loại ám chỉ, mà Hứa Thanh Tiêu cũng không dông dài, hắn cần Trấn Ma Thần Thạch cho dù như thế nào thì mình cũng phải lấy cho bằng được.
Nghe câu này của Hứa Thanh Tiêu xong, Nữ Đế hơi gật đầu, sau đó liền nói tiếp.
"Trấn Ma Thần Thạch ở ngay trong tay phụ hoàng, nhưng phụ hoàng đã băng hà được nhiều lắm, chẳng qua Trấn Ma Thần Thạch cũng không bồi táng cùng, mà bị phụ hoàng trẫm giấu đi."
"Giấu trong di bảo của Võ Đế."
Nữ Đế nói ra một bí mật.
Mà Hứa Thanh Tiêu vừa nghe được bốn chữ di bảo Võ Đế xong, trong lòng kinh ngạc, nhưng bên ngoài thì rất bình tĩnh, không bày ra biểu cảm nào, ngược lại còn tỏ ra rất rò mò.
"Di bảo của Võ Đế?"
"Tiên Hoàng làm cái này để làm gì? Chẳng lẽ sợ một ngày nào đó Đại Nguỵ bị giặc ngoại xâm chiếm? Cho nên giấu di bảo đi, để cho bệ hạ một cơ hội quật khởi?"
Hứa Thanh Tiêu ra vẻ tò mò hỏi.
Nhưng Nữ Đế im lặng không nói, nàng không trả lời câu hỏi này.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Hứa Thanh Tiêu cũng im lặng.
Bởi vì lời nói của mình, duy chỉ có cưỡng ép giả vẻ không hiểu.
Quật khởi cái mẹ gì cơ.
Nếu giả thiết có cái khả năng này, phải giấu biết bao bảo vật mới có thể khiến Đại Nguỵ quật khởi lên được?
Nếu có nhiều bảo vật đến thế sao không để lại cho Nữ Đế? Cần cù phát triển không phải tốt hơn hả? Sao cứ phải giấu giấu diếm diếm lưu lại thủ đoạn làm gì?
Đại Nguỵ thiếu nhất chẳng lẽ không phải ngân lượng hả? Có tiền làm tiên làm phật đấy, giấu đi, ăn no rỗi hơi chắc?
Ngươi nói tiền triều bị diệt, để lại bảo vật còn tạm chấp nhận được, nhưng vấn đề ở đây là Đại Nguỵ không có cách nói đến tiền triều này!
Cho nên khả năng mình đưa ra, nghe phi lý không chịu được.
"Không phải vì quật khởi, mà vì một bí mật cực sâu động trời dính líu đến bí mật có kho tàng của tiên giấu trong Trung Châu."
"Nhưng mà, không phải vì trẫm, mà vì ca ca của trẫm."
Nữ Đế nói thế đó.
Lời này nói ra, Hứa Thanh Tiêu sững sờ tại chỗ.
Anh trai của Nữ Đế?
Thái tử?
Đứa con thất lạc của Võ Đế?
Có đoạn truyền thuyết này thật hả?
Hứa Thanh Tiêu không ngờ chuyện này ấy vậy lại là thật?
Đại Nguỵ đúng thật có đứa con thất lạc của Võ Đế?
Này.
Hứa Thanh Tiêu hít một hơi thật sâu, nói thật lúc trước chưa vào triều, Hứa Thanh Tiêu cũng hoài nghi không biết có đứa con thất lạc của Võ Đế thật không, hay là Bạch Y Môn ăn no không có chuyện gì làm mới tạo ra chuyện này?
Nhưng sau khi vào triều, Hứa Thanh Tiêu lại cảm thấy không có đứa con thất lạc của Võ Đế gì hết, nếu mà Võ Đế có con thất lạc thật đi, vậy lục bộ, quốc công, liệt hầu,... sao chẳng ai hó hé câu nào nhắc đến thế?
Bây giờ mình tốt xấu gì cũng là Bình Loạn Vương rồi? Lại còn thêm thân phận tân Thánh của Đại Nguỵ, quan hệ giữa lục bộ và võ quan cũng được cho là rất tốt, không có chuyện không nói cho mình biết.
Nhưng khi Nữ Đế nói thế, Hứa Thanh Tiêu cho dù không tin cũng phải tin.
Hứa Thanh Tiêu im lặng.
Mà Nữ Đế vẫn tiếp tục nói.
"Hứa ái khanh, khanh có nguyện ý nghe tiếp không?"
Nữ Đế hỏi thăm Hứa Thanh Tiêu, chuyện này liên quan đến quá nhiều thứ, nàng không muốn Hứa Thanh Tiêu bị liên luỵ vào.
"Xin bệ hạ hãy nói cho thần biết."
"Thần, thân là một thành viên của Đại Nguỵ, phải có trách nhiệm chung vai gánh sức cùng."
Hứa Thanh Tiêu nói.
Lời này, Nữ Đế hít một hơi thật sâu, nếu Hứa Thanh Tiêu đã đồng ý gánh chịu, vậy nàng cũng không còn gì mà dông dài tiếp được nữa.
"Trẫm có một người anh trai, ngoại trừ một ít ít vương gia biết được, thì không ai biết cả."
"Anh trai của trẫm, vốn định sẵn là thái tử của Đại Nguỵ, nhưng lúc đó phụ hoàng đang tiến hành Bắc Phạt, dường như phát hiện ra sau lưng Đại Nguỵ có một bàn tay vô hình."
"Mưu đồ của kẻ này quá lớn, đã không còn đơn giản chỉ làm lung lay gốc rễ lập quốc nữa, một khi mưu đồ này thành công, toàn bộ Trung Châu e rằng đều sẽ bị hút sâu vào không thoát ra nổi, thậm chí còn liên quan tới cả văn cung Đại Nguỵ."