Chương 1045: Tạm Biệt Triệu Đại Phu, Di Bảo Chân Chính Của Võ đế, Văn Cung Lấy Được Chân Linh Chu Thánh (5)
Chỉ là lúc đó Hứa Thanh Tiêu cũng không có để ý đến điểm này lắm, bởi vì hắn đã có được Cổ kinh đan thần, cũng không nghĩ thêm gì nữa.
"Không phải là núi Minh Nguyệt?"
"Ngươi chờ một chút."
Chu Lăng cử động, sau đó tìm một tấm bản đồ địa hình ở trong tủ sách, chậm rãi mở ra.
"Thủ Nhân, trước kia ngươi bảo vi sư giúp ngươi điều tra núi Minh Nguyệt, vi sư tra tới tra lui đều không tra ra được. Sau đó ngươi nói núi Vọng Thu chính là núi Minh Nguyệt, vi sư đã cẩn thận tra xét một phen."
"Mấy chục năm trước, Núi Vọng Thu quả thật là nơi tụ tập ngắm trăng của thôn dân trong vòng mười dặm."
"Chỉ là chúng ta Đại Ngụy trước kia ngắm trăng có cái thói quen, ngươi biết là cái gì thói quen sao?"
Chu Lăng lên tiếng, chỉ vào bản đồ địa hình nói như thế.
"Tập quán gì đây?"
Hứa Thanh Tiêu hơi hiếu kỳ.
"Mười mấy năm trước, cái lúc Đại Ngụy còn chưa có quân bắc phạt, dân chúng ngắm trăng đều sẽ đi đến đỉnh núi cao nhất."
"Hồi đó có lời đồn, nói là thái tổ năm đó ngắm trăng chỉ thích chọn nơi cao nhất."
"Về sau dân chúng cũng học theo tương tự, cho nên núi Vọng Thu - nơi ngắm trắng trước kia hẳn là ngọn núi này."
Chu Lăng chỉ một ngọn núi trên bản đồ và nói như thế.
"Núi Nam Phong."
Hứa Thanh Tiêu lẩm bẩm.
"Đúng, chính là núi Nam Phong. Ngọn núi này vốn là ngọn núi cao nhất huyện Bình An, về sau không biết nguyên nhân gì vô duyên vô cớ thấp đi không ít, có thể là địa chấn."
"Cho nên vi sư cảm thấy núi Minh Nguyệt ngươi muốn tìm rất có thể là ngọn núi này."
Chu Lăng từ tốn giải thích.
Nghe Chu Lăng nói vậy.
Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu không khỏi rơi trên tấm bản đồ.
"Núi cao nhất."
Hứa Thanh Tiêu trầm tư, mà âm thanh của Cổ kinh đan thần không kìm được vang lên.
"Lời sư phụ ngươi nói thật sự có khả năng."
"Có thể đi xem thử một chút."
Cổ kinh đan thần lên tiếng, nói Hứa Thanh Tiêu có thể thử.
Ngay tức thì, Hứa Thanh Tiêu cũng nổi lên tâm tư.
"Thưa thầy, còn có kiến giả khác nữa không?"
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi, nếu như còn có suy đoán khác, vậy thì cùng đi, thử một chút cũng được.
"Không có, vi sư đã nghĩ rất lâu, nếu núi Vọng Thu không phải là núi Minh Nguyệt ngươi muốn tìm, vậy ngọn núi Nam Phong có lẽ là nơi ngươi muốn tìm."
Chu Lăng nói như thế.
"Học trò đã hiểu."
"Làm phiền sư phụ rồi."
"Đồ nhi còn có việc phải làm, chờ đồ nhi thật sự giải quyết phiền phức xong sẽ đến tìm người."
Hứa Thanh Tiêu nhẹ đầu, sau đó tỏ ra có hơi sốt ruột.
"Không sao, ngươi cứ làm việc của mình, vi sư hiểu mà."
Chu Lăng gật đầu, bảo Hứa Thanh Tiêu làm việc trước.
Hiện giờ Hứa Thanh Tiêu cũng không là một thư sinh mới nhập phẩm nữa mà là thánh mới của Đại Ngụy, gánh vác tương lai của quốc gia và cả người đọc sách, Chu Lăng đương nhiên rõ ràng.
"Đa tạ sư phụ đã lượng thứ, học sinh xin cáo lui."
Hứa Thanh Tiêu bái Chu Lăng một cái.
Sau đó xoay người rời đi, biến mất vô tung vô ảnh.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu rời đi, Chu Lăng thở dài, kế đó trở lại chỗ ngồi.
Chỉ là rất nhanh, sắc mặt Chu Lăng chợt thay đổi, vỗ đùi nói.
"Xong rồi, quên bảo Thủ Nhân giúp vi sư viết vài cái tên. Ài, lần sau gặp lại không biết là lúc nào, đúng là hồ đồ."
Chu Lăng lẩm bẩm.
Một khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu dựa theo bản đồ, chỉ cần một lát đã đi tới núi Nam Phong.
Núi Nam Phong ở huyện Bình An cũng không có tiếng tăm, chí ít Hứa Thanh Tiêu chưa từng nghe thấy bao giờ. Nếu như không phải Chu Lăng tìm đọc cổ tịch biết được một vài thông tin, e rằng Hứa Thanh Tiêu cũng không biết đến ngọn núi này.
Nhìn từ chỗ cao, cả tòa núi Nam Phong quả thực không tính là cao lắm, hơn nữa vô cùng bình thường, thậm chí còn có vẻ hoang vu. Giữa những ngọn núi hiện ra vô cùng tầm thường.
Đáp lên trên đỉnh núi.
Hứa Thanh Tiêu xem xét chung quanh một phen, không có nơi nào nổi bật.
Rất là kỳ lạ.
"Cảm thấy nơi này có vấn đề."
Cổ kinh đan thần lên tiếng, làm Hứa Thanh Tiêu có chút hiếu kỳ.
"Vấn đề chỗ nào?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Trực giác."
Cổ kinh đan thần chậm rãi lên tiếng.
Làm Hứa Thanh Tiêu có chút buồn bực.
"Cho dù có phải hay không, ngươi cứ thử một lần đi. Chờ ngày rằm, ngươi hãy thử dùng sức mạnh âm dương xem xem có di tích xuất hiện hay không."
Cổ kinh đan thần lên tiếng, bảo Hứa Thanh Tiêu chớ nên sốt ruột.
"Không cần đợi đến ngày rằm."
"Hôm nay chính là trăng tròn."
Hứa Thanh Tiêu ngẩng đầu nhìn, trong chớp mắt trong cơ thể hắn tràn ngập thánh lực, người ngoài thoạt nhìn có vẻ không thấy bất cứ sự khác lạ nào.
Nhưng mặt trăng trên trời dần dần tròn và sáng lên.
Đây chính là thực lực của á thánh.
Khi trăng tròn ló dạng.
Núi Nam Phong vẫn cứ thường thường, không thể tìm ra chút thay đổi nào.
"Sức mạnh âm dương."
Cổ kinh đan thần nhắc nhở.
Sau một khắc, trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu tràn ngập sức mạnh âm dương, giống như dòng nước, nháy mắt bao phủ cả ngọn núi Nam Phong.
Cũng chính lúc này.
Đột nhiên Hứa Thanh Tiêu phát hiện một thứ không giống.
"Có vết nứt không gian."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn phát hiện có vết nứt không gian.
Lối vào di bảo Võ đế thật sự ở chỗ này?
"Đi xem đi, có điều cẩn thận một chút. Võ đế cũng không phải loại lương thiện gì, cuối đời của lão có vấn đề, có lẽ sẽ có nguy hiểm."
Cổ kinh đan thần lên tiếng nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu chú ý chút.
"Được."
Hứa Thanh Tiêu không phí lời thêm nữa, lập tức đi thẳng vào vết nứt không gian.
Rất nhanh, hắn đi đến phía tây rồi vượt qua, xung quanh không gian lập tức vặn vẹo. Sau một khắc, bóng dáng cử Hứa Thanh Tiêu đã biến mất.
Mà cùng lúc đó.
Nam Man.
Trong sào huyệt ma quỷ.
Từng tiếng tụng kinh vang lên.
Hào quang màu vàng tràn ngập, một tòa đài sen nở rộ, phía trên đài sen có một nữ tử đang đứng. Nàng niết tự tại ấn, phật quang chiếu sáng khắp nơi, lộ ra vô cùng khủng bố.
Yêu ma thành đàn vùi thân trong phật quang.
Mười vị tăng nhân tay cầm phật khí đi ra, phật khí toả ra từng chùm sáng, quét sạch yêu ma ở trong động.
Từng con yêu ma chôn vùi nơi đây, bọn chúng giãy dụa, phát ra tiếng rống giận dữ và muốn chạy trốn. Nhưng không thể chống lại xung kích của phật quang.
"Trấn."
Cùng lúc đó, một giọng nói trung khí mười phần vang lên.
Trong động quỷ, hơn mười vị đại nho tay cầm quyển trục, chung quanh tràn ngập hạo nhiên chính khí, ngăn chặn bầy yêu ma. Phật môn ra tay trấn sát từng kẻ một và hóa chúng thành một luồng năng lượng vô hình, không nhập vào cơ thể của những tăng nhân phật môn.