Chương 1084: Thiên Uy Của Chu Thánh, Giết Sạch Môn Đồ, Cơn Thịnh Nộ Của Trời! Hắc Thủ Phía Sau Màn (1)
“Nhưng vấn đề là, một khi Văn Cung thoát ly, quốc vận của Đại Ngụy vương triều chỉ sợ sẽ tán loạn, đến lúc đó toàn bộ bách tính Đại Ngụy chỉ sợ sẽ phải chịu tai ương.”
Giọng nói Lữ thánh vang lên có vẻ hơi lo lắng.
Nhưng mà người đó tiếp tục lên tiếng.
“Lữ thánh, ngài vẫn cả nghĩ quá. Vận mệnh quốc gia Đại Ngụy tán loạn thì có thể thế nào? Cùng lắm thì chết một đám dân thường mà thôi, nhưng đối với toàn bộ bá tính trên thiên hạ thì lại có thêm một vị Thánh nhân.”
“Cũng coi như gián tiếp tạo phúc cho muôn dân, về phần nhân dân Đại Ngụy chết thì chết thôi.”
Giọng nói lộ vẻ bình tĩnh, nhưng âm thanh này truyền đến trong tai bá tính Đại Ngụy có vẻ chói tai vô cùng.
“Thằng chó này.”
“Chết thì chết thôi? Con mẹ nó, loại chó má này thật sự không coi chúng ta là người mà!”
“Lại còn thiên hạ bách tính có thêm một vị Thánh nhân? Lấy mạng chúng ta đổi lấy thánh vị? Tên Lữ Tử này đúng là tính toán hay đấy!”
Bá tính không nhịn nổi chưởi mắng té tát, cho dù là thiên hạ thương sinh cũng không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng nghe có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là muốn hy sinh toàn bộ bá tính Đại Ngụy đó. Thở ra cái chính là triệu mạng người, cực nhiều cực nhiều mạng người.
Nhiều mạng người người như thế chỉ để đổi một vị thánh?
Nếu ngươi nói rằng yêu ma tác loạn, bọn ta còn có thể chịu đựng, dù sao cũng không có cách nào hợp lý hơn. Nhưng vấn đề là hiện nay đang là năm Thái Bình, lại không có yêu ma loạn thế, nhưng ngươi chỉ vì tư dục của bản thân mà hy sinh ngàn vạn thậm chí cực nhiều bá tính, bọn ta không thể chấp nhận.
“Mạng của nhân dân Đại Ngụy, lão phu quả thực không để bụng, dùng mạng của bọn chúng đổi lấy một vị Thánh nhân, đó là vinh hạnh của chúng.”
“Có điều, thứ khiến cho bổn thánh lo lắng không phải nhân dân bách tính, mà là thiên hạ người đọc sách. Dựa theo lời của các ngươi, tụ hội đỉnh quốc vận yêu cầu phải có lực lượng của thiên hạ người đọc sách.”
“Một khi ta thành thánh, bọn hắn sẽ bị cướp đoạt căn cơ thành Nho, trong vòng trăm năm khó có thể có thêm Đại nho nữa. Đây mới là điều bổn thánh lo lắng.”
Lữ thánh nói ra chân tướng.
Khi những lời này vừa được thốt ra, thiên hạ người đọc sách liền đứng hình.
Bọn hắn không nghĩ rằng, ngưng tụ đỉnh quốc vận sẽ khiến cho bọn hắn đoạn tuyệt căn cơ.
Trong vòng trăm năm sẽ không có Đại nho?
Đây là khái niệm gì chứ?
Trăm năm không có Thánh, bọn họ có thể hiểu được, dù sao cảnh giới Thánh quá khó khăn.
Trăm năm không có Đại nho, vậy Nho đạo chẳng phải là bị phế bỏ toàn bộ sao?
“Lữ thánh, ngươi vẫn là cả nghĩ quá rồi.”
“Nếu ngươi thành Thánh nhân, ít nhất có thể sống thêm một trăm năm nữa, vả lại chúng ta còn có biện pháp làm cho ngươi sống thêm một trăm năm.”
“Cộng lại cũng là hai trăm năm rồi.”
“Thời gian hai trăm năm này, cho dù là không có Đại nho thì có thể thế nào?”
“Có thể ảnh hưởng gì?”
“Hơn nữa ngàn ngàn vạn vạn người đọc sách cũng không so được với sự tồn tại của một vị Thánh nhân, hy sinh một đám người đọc sách để đổi lấy một vị Thánh nhân, đối bọn chúng mà nói cũng là một loại vinh quang.”
“Vả lại, đám người đọc sách này còn là người đọc sách sao?”
Giọng nói Bán thánh tiếp tục vang lên, mê hoặc Lữ thánh.
Nghe thấy lời này, Lữ thánh có chút trầm mặc.
“Lữ thánh, đã đến lúc này, cần gì phải rối rắm?”
“Hiện giờ dòng dõi Chu thánh người không giống người, quỷ không giống quỷ, nói bọn chúng là người đọc sách, chi bằng nói chúng là một đám tiểu nhân đọc sách.”
“Bọn chúng còn có chút khí khái quân từ nào không? Chẳng qua chỉ là vật chứa của hạo nhiên chính khí mà thôi.”
“Nếu ở thời điểm mấu chốt này mà Lữ thánh lùi bước, vậy toàn bộ những tính toán trước đó sẽ trở thành phế thải.”
“Lữ thánh, ngươi nghĩ kỹ một chút, dòng dõi Chu thánh đã hoàn toàn bại hoại căn cơ rồi, hiện tại ngươi cần phải trở thành Thánh nhân đời thứ sáu. Đến lúc đó hãy dưỡng dục lại một tốp người đọc sách mới.”
“Chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Mỗi một câu của vị Bán thánh nọ đều giống như một cái bạt tai đang vỗ lên mặt đám người đọc sách.
Bọn hắn không ngờ rằng bản thân mình tận tâm tận lực vì Văn Cung, nhưng lại bị hình dung thành ‘vật chứa’? Đúng là buồn cười đến cực điểm.
“Bổn thánh cũng không phải lo lắng về điều này.”
“Dòng dõi Chu thánh quả thực đã thối nát tận gốc rễ, đám người này ích kỷ tư lợi, ngay cả tiểu nhân cũng không bằng nữa, đều là đám ngụy quân tử mà thôi.”
“Ngược lại là cái tên Hứa Thanh Tiêu đó đích thực có phong phạm Nho giả, nhưng chỉ một mình Hứa Thanh Tiêu cũng không là cái thá gì.”
“Bổn thánh chỉ cần mở miệng, người đọc sách dòng dõi Chu thánh sẽ như chó điên đi cắn xé hắn, cho dù không chèn ép được Hứa Thanh Tiêu, nhưng cũng có thể làm hắn ghê tởm.”
“Chuyện Bổn thánh thật sự lo lắng chính là không thành nổi Thánh nhân.”
“Ngươi nói nhiều như vậy, hết thảy cũng chỉ giả thuyết, rốt cuộc có thể thành thánh hay không vẫn là một ẩn số.”
Lữ thánh nói ra lời trong lòng mình.
Đúng vậy, thiên hạ thương sinh hắn không đặt vào trong mắt, chẳng qua là một đám kiến hôi mà thôi.
Thiên hạ người đọc sách, hắn càng không để bụng, vật chứa của hạo nhiên chính khí mà thôi, chết nhiều hơn nữa cũng chẳng sao. Đừng nói là trăm năm không có Đại nho, cho dù là ngàn năm cũng chẳng liên quan đến hắn?
Điều hắn thật sự để ý và khó xử chính là đối phương cũng không cho mình một câu trả lời rõ ràng.
Ngộ nhỡ không thể thành thánh thì sao?
Vậy tất cả những gì mình làm chẳng phải sẽ trở thành trò cười?
Giờ khắc này.
Người đọc sách dòng dõi Chu thánh triệt để thất vọng.
Dù sao nhìn thấy Lữ thánh vẫn luôn trầm mặc và bối rối, bọn hắn vẫn còn tưởng rằng Lữ thánh còn có lương tâm, hiện tại xem ra, chẳng qua là người ta lo lắng có thể thành thánh hay không thôi. Ở trong mắt Lữ thánh, bọn hắn sống hay chết cũng không xứng nhắc tới.
“Lữ thánh, điểm này xin yên tâm.”
“Bọn ta tuy rằng không thể lấy gì để đảm bảo với Lữ thánh, nhưng lui một bước nếu như biện pháp này không được, chỉ sợ cả đời này của ngài sẽ vô vọng với cảnh giới Thánh.”
“Đây là cơ hội duy nhất của ngài, cũng là cơ hội cuối cùng.”
Người sau mở miệng, những lời này không phải uy hiếp, mà là nhắc nhở.