Người Đọc Sách Đại Ngụy

Chương 162: Phủ Nam Dự, Thư Viện Thiên Minh (2)

Chương 162: Phủ Nam Dự, Thư Viện Thiên Minh (2)

“Nhưng lão đệ này, chuyện khác ta không nói, những người trong phủ nha của chúng ta đều ủng hộ đệ, nếu như đám người kia không luận bàn qua được đệ, chơi xấu hay chơi bẩn gì đó, đệ cứ nói với ta một tiếng.”
“Đảm bảo khiến bọn chúng cả đời này không dám bén mảng tới phủ Nam Dự nữa.”
Dương Bảo tóm tắt đơn giản, có điều hắn không rõ lắm nên chỉ có thể kể đại khái.
Mấy câu cuối dùng để thể hiện thái độ, nếu như người của phủ Thiên Minh thật sự tới tìm Hứa Thanh Tiêu để gây sự, bọn họ cũng tuyệt đối không bỏ qua cho đám người đó.
Khiến Hứa Thanh Tiêu có chút cảm động.
Nhưng lại càng khiến Hứa Thanh Tiêu ngạc nhiên hơn.
Lập ý văn chương?
Bản thân viết Lập ý văn chương hồi nào vậy?
“Được, có lời này của lão huynh là được rồi, lão huynh, ta vào thành trước nhé, lúc khác mời huynh một bữa sau, mấy ngày nay phủ quân mời ta dự tiệc.”
“Lão đệ nhất định giúp hai vị lão huynh nói vài lời hay ý đẹp, huynh đệ của Hứa mỗ đây, bất kể thế nào cũng nên được để ý tới một chút.”
Hứa Thanh Tiêu không nói thẳng, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.
Quả nhiên lời này đã khiến Dương Báo kích động không thôi, xém chút nữa bèn phát khóc.
“Lão đệ, tấm lòng này của đệ ta nhận rồi, sau này bất kể thế nào đi chăng nữa, nếu đệ có chỗ nào cần dùng tới hai huynh đệ bọn ta, đệ cứ nói thẳng với ta, hai huynh đệ ta tuyệt đối giúp đệ làm.”
“Có mệt có bẩn đến mấy, hai huynh đệ chúng ta cũng không oán trách nửa lời.”
Dương Báo rất cảm động.
Thực sự rất cảm động.
Nguyên nhân không có gì khác, chính là Hứa Thanh Tiêu có thân phận gì chưa? Hắn lại là thân phận gì?
Nói thật lòng, nếu Hứa Thanh Tiêu gặp hắn, gật đầu thôi cũng đủ khiến hắn vui lòng rồi chứ đừng nói là xưng huynh gọi đệ như vậy, hắn đến nghĩ thôi cũng không dám nghĩ tới.
Nhưng tất cả hành động của Hứa Thanh Tiêu khiến hắn hoàn toàn phục rồi.
“Đi đây, lão huynh.”
Hứa Thanh Tiêu không nhiều lời nữa, đi vào trong thành.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu rời đi, một đán thủ vệ không nhịn được mà vây quanh Dương Báo, từng người từng người chúc mừng hắn.
Có lời tiến cử của Hứa Thanh Tiêu, hai huynh đệ Dương Báo và Dương Hổ không muốn tiến lên cũng không được nữa rồi.
Nhưng mà qua việc này mọi người càng nhìn rõ, người tên Hứa Thanh Tiêu này thực sự là phẩm cách cao thượng, ăn mày không quên gậy, cao thượng.
Trong phủ Nam Dự.
Hứa Thanh Tiêu trông có hơi bẩn bẩn.
Nhưng hắn không đi thẳng tới khách điếm, mà đi tới Lý phủ.
Những lời ban nãy Dương Báo nói, hắn có thể nghe hiểu đại khái, nhưng Dương Báo không nói rõ, khiến bản thân hắn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Quay về khách điếm cũng chẳng hỏi ra cái gì, không bằng đi qua hỏi Lý Hâm cho rồi.
Cổng lớn Lý phủ.
Mặc dù toàn thân lấm bẩn, nhưng lúc Hứa Thanh Tiêu tới trước cổng lớn Lý phủ, thị vệ gác cổng đều lập tức trở nên ngạc nhiên.
“Hứa Thanh Tiêu?”
“Đây không phải Hứa Vạn Cổ sao?”
“Hứa tiên sinh, sao ngài lại đến đây? Sao lại thành ra bộ dạng này vậy? Là do đám người từ phủ Thiên Minh làm sao?
“Hứa tiên sinh, ngài bị ức hiếp sao? Các huynh đệ, lập tức đi gọi người, bà mẹ nó, đám văn nhân thư viên Thiên Minh không học võ đức, dám bắt nạt đại tài của chúng ta.”
Lúc nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu người phủ đầy bụi, phản ứng đầu tiên của đám thị vệ là ngạc nhiên, sau đó bèn nghĩ rằng Hứa Thanh Tiêu bị người ta bắt nạt.
Dù sao bây giờ ở phủ Nam Dự, đều bàn luận về việc thư viện Thiên Minh.
Thư viện Thiên Minh này sớm không đến, muộn không đến phủ Nam Dự, lại đến ngay lúc này? Đây là có ý gì mọi người đều hiểu rõ.
Còn không phải vì muốn dẫm lên Hứa Thanh Tiêu để thăng tiến sao?
Từ trước tới nay, phủ Nam Dự đều bị phủ Thiên Minh chèn ép, đặc biệt là phủ Nam Dự cao quý là thủ phủ của quận Trường Bình nhưng lại liên tục bị chèn ép, ít nhiều gì cũng cảm thấy uất ức.
Không dễ gì phủ Nam Dự mới có được một vị đại tài.
Kết quả đám người thư viện Thiên Minh bèn chạy qua đây cà khịa, hỏi xem ai chịu cho nổi?
Nhất là việc Hứa Thanh Tiêu mãi không lộ mặt, có thể thấy đám học sinh của thư viện Thiên Minh đã bắt đầu la hét ầm ĩ cái gì mà Hứa Thanh Tiêu sợ rồi.
Cũng có lúc nói, có thể viết ra tuyệt thế văn chương nhưng lại không dám gặp mặt một lần, có phải trong lòng chột dạ rồi không.
Mặc dù mấy lời này đã bị một vị Chính Nho của thư viện Thiên Minh trấn áp rồi, cũng dạy dỗ đám người kia, nhưng lời cũng nói ra rồi, ngươi dạy dỗ là việc của người, không vui lòng là việc của ta.
Sao có thể để mặc như vậy được.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu tơi tả tả tơi, toàn thân toàn là bùn đất cùng bụi bẩn, cũng khó tránh khiến người ta nghĩ tới việc Hứa Thanh Tiêu bị đánh.
Thế nên nợ cũ nợ mới thêm một phần, đám thị vệ này bèn nổi giận.
Mặc dù bọn họ chỉ là quan sai, nhưng cũng hiểu đạo lý có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu là thể diện của phủ Nam Dự, nếu như Hứa Thanh Tiêu phải chịu thiệt thòi vậy thì bọn họ không nhịn đâu.
“Không sao, không sao, đừng hiểu nhầm, ta tới tìm Lý huynh.”
Hứa Thanh Tiêu bắt đầu có chút phiền lòng, tại sao thấy hắn trong tơi tả bèn nghĩ ngay hắn bị người ta đánh nhỉ?
Có cần phải tới vậy không?
“Tìm Lý công tử? Hứa tiên sinh, ngài cứ vào đi, ta đưa ngài đi tìm công tử, người đang ở trong phủ.”
Vừa nghe tới tìm Lý Hâm, bọn họ bèn thở phào một hơi, nếu như thực sự bị người của phủ Thiên Minh đánh, bọn họ nhất định không phục đâu.
Hứa Thanh Tiêu chịu nhịn, nhưng bọn họ không nhịn đâu.
Đưa Hứa Thanh Tiêu vào trong xong.
Ngoài cổng, đám thị vệ nhịn không được mà bắt đầu bàn tán.
“Sao ta cứ có cảm giác, Hứa tiên sinh bị đánh rồi thế nhỉ?”
“Không phải có mình ngươi, ta cũng cảm thấy như vậy.”
“Đúng vậy, trông Hứa tiên sinh tàn tạ thế cơ mà, đã vậy trên người toàn là bụi không.”
“Đừng có đoán bừa nữa, ta đi nghe ngóng xem sao, nếu như thật sự do đám người kia làm, chúng ta bèn chơi với bọn chúng tới cùng.”
“Được, vậy ngươi mau đi nghe ngóng xem sao, có tin tức gì nhớ nhanh chóng báo cho bọn ta biết.”
“Ta đi cùng ngươi, bốn người các ngươi ở đây đợi.”
Cứ như vậy, hai người rời đi hóng hớt tin tức, công việc đứng gác này, lâu lâu rời đi một lúc không vấn đề gì, chỉ cần người đi không quá nhiều là được.
Bọn họ cũng là quan sai, không phải gia đinh của Lý phủ.
Trong Lý phủ.
Đi qua vài đình viện, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng nhìn thấy Lý Hâm.
Lúc này, dưới một tán cây, Lý Hâm đang cầm một cuốn thư tịch, ung dung xem sách.
“Công tử, Hứa tiên sinh tới rồi”.
Giọng nói vừa vang lên, Lý Hâm cũng bất giác thu hồi sự tập trung từ trong thư tịch, tịch, đưa mắt nhìn qua, sau khi nhìn thấy người đang tới là Hứa Thanh Tiêu, chớp mắt bèn hiện lên vẻ vui mừng.
“Hứa huynh, sao huynh tới đây thế?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất