Người Đọc Sách Đại Ngụy

Chương 477: Thơ Trấn Quốc! Mau Đi Đến Học Đường Thủ Nhân Mời Hứa Thanh Tiêu Lại Đây! (2)

Chương 477: Thơ Trấn Quốc! Mau Đi Đến Học Đường Thủ Nhân Mời Hứa Thanh Tiêu Lại Đây! (2)

Dù sao thì Đại Ngụy vương triều cũng không cần những thứ này. Quặng sắt cần phải dự trữ, là thứ cần phải quản lý. Nhưng cây mây và dầu thì tồn tại không có bất cứ ý nghĩa, lại không làm được binh khí.
Công bộ sẽ có một ít nhưng không phải là rất nhiều.
Năm mươi quận, cần phải có năm mươi ngàn guồng nước. Tất cả cây mây và dầu của Công bộ cộng lại nhiều nhất cũng chỉ chế tạo được năm mươi cái, vì vậy đương nhiên cần phải mua những thứ này.
Hơn nữa ba thương hội lớn này lại gửi thư vào đúng lúc này thông báo cho Hộ bộ biết là có đồ thì đúng là có nhưng không phải rất nhiều, vừa vặn lại bán sạch hết. Nếu như xét nhu cầu cấp thiết bây giờ thì nhất định phải đốn củi từ sớm. Chỉ là làm như vậy sẽ thu hoạch rất ít, lại còn ảnh hưởng đến sinh hoạt lâu dài.
Vì vậy họ muốn đưa biện pháp chờ sang năm sản xuất. Đương nhiên còn có một cách khác nữa là bọn họ nhịn đau đốn củi, có điều như vậy sẽ không dừng ở giá tiền này.
Cái này rõ ràng là ba thương hội lớn này muốn tăng giá ngay lập tức. còn về chuyện tăng nhiều hay ít thì vẫn chưa nói đến, cho hai bên một cơ hội bình tĩnh.
Như thế, thân là Hộ bộ thượng thư, Cố Ngôn đương nhiên tức giận ngập trời.
“Đám thương nhân này đúng là ham lợi nhỏ. Mấy ngày nay chúng ta gần như không xem qua chi phí hạch toán, khai giá tám ngàn năm trăm hai mươi mốt guồng nước, để lại cho họ bốn phần lợi nhuận nhưng lại chưa từng ngờ tới bọn họ là lũ lòng tham không đáy như vậy!”
“Quả nhiên, bình thường thế giới đen như quạ là phiên thương đen, mà thương nhân Đại Ngụy thì cũng đen, chỉ cần là thương nhân thì không có một ai là không đen.”
“Lão phu thật sự muốn để Binh bộ thẳng tay bắt ba tên chưởng thương hội này lại rồi xét tất cả nhà! Đánh giết đến phần trung thực của họ.”
Cố Ngôn bật lên tiếng mắng chửi, thậm chí hận không thể giống như Hứa Thanh Tiêu bảo Binh bộ đi bắt người, dám phải đối là giết luôn.
Nhưng ông biết như vậy là không thể nào.
Hứa Thanh Tiêu giết phiên thương là bởi vì phiên thương đã chọc vào dân chúng, cộng thêm Hứa Thanh Tiêu cố ý hạ đao xử lý đám người điên cuồng vơ vét của cải, làm dân chúng náo loạn.
Nhưng nếu động vào những thương nhân này, đây không phải là lời nói đùa. Bởi phiên thương có bị giết sạch cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Đại Ngụy.
Nhưng mà những thương nhân này liên quan đến đủ loại buôn bán. Nhỏ thì là ăn uống ngủ nghỉ, lớn thì những khoản Lục bộ cần. Nếu thật sự giết thì ai còn làm việc cho triều đình nữa? Còn ai cho Hộ bộ thu thuế? Bách tính tầng chót càng không cần phải nói.
Cho nên y đây cũng chỉ là nói nhảm. Thật sự để ông giết thì ông cũng không dám giết.
“Thủ Nhân, ngươi có cách nào để đối phó với những thương nhân này không?
Nói đến đây, Cố Ngôn nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu. Thật sự là hắn có chút bó tay không có cách nào.
Đối phương nói rõ là tăng giá ngay tức khắc, hơn nữa lý do cũng không có kẽ hở bởi dù sao thì ngươi muốn một lúc có nhiều vật liệu như vậy, người ta nói không có cũng là hợp tình hợp lý.
Vì ngươi không thể có khả năng đi điều tra đâu ha?
Coi như là phái người đi thì làm thế nào? Ngươi biết nhà kho của người ta ở đâu không? Ngươi định kiểm đếm như nào?
Đến lúc đó người ta nói một câu bảo rằng đây đều là hàng hóa đặt trước thì làm gì có khả năng chen ngang? Nhất là đám thương nhân thông minh thế này kiểu gì cũng nói là dị quốc đặt trước.
Như này nếu thật sự muốn chen ngang thì đến lúc đó thế nào cũng nói là Đại Ngụy bắt nạt người.
Nếu là ở thịnh thế thì đúng là chẳng sợ người mắng, nhưng Đại Ngụy bây giờ cho dù là chuyện gì cũng phải cẩn thận từng ly từng tí, vừa không thể trêu chọc nhục mạ lại còn phải làm tốt mọi chuyện.
Hứa Thanh Tiêu giết phiên thương, nếu như không phải có bách tính ủng hộ hết mực thì đổi lại là bất cứ tình huống gì Hứa Thanh Tiêu cũng phải vào thiên lao.
Liên lụy càng lớn thì càng có nhiều điều phải kiêng dè.
Nghe xong những lời Cố Ngôn nói, Hứa Thanh Tiêu không trả lời, mà chỉ trầm mặc suy tư.
Thật ra điểm này lúc trước mình đã đoán được.
Dù sao thì thương nhân trục lợi, vừa nhìn được danh sách dày như thế này, phản ứng đầu tiên của họ khả năng là không phải kiếm tiền mà là nghĩ xem phải chào giá như thế nào.
Điểm này là không thể tránh khỏi.
Trừ phi trước đó đã mua được vật liệu, nhưng ngươi lại mua số lượng lớn thì sẽ khiến người khác nghi ngờ, rồi muốn bỏ qua cho bọn hắn là gần như không thể nào.
“Viết thư hồi âm lại cho bọn họ, báo với bọn họ là đồng ý tăng giá, chỉ cần giá tiền hợp lý.”
Một lát sau, Hứa Thanh Tiêu trả lời lại.
Nhưng nói những lời này, sắc mặt của Cố Ngôn trở nên có chút khó coi.
“Tăng giá?”
“Năm mươi ngàn guồng nước, tám ngàn năm trăm hai mươi một khung, trong đó đã có bốn phần lợi nhuận. Sau khi bọn chúng khấu trừ chi phí xong thì cũng có chừng một phần lợi nhuận về tay.
“Nếu như Hộ bộ lại nâng giá, thì tính tổng chi phí nhân công, chi phí vận chuyển đường thủy, còn có vô số chi phí vụn vặt khác, ít nhất cũng phải trên năm trăm lượng bạch kim.”
“Thủ Nhân, nếu phải chi thêm năm mươi triệu lượng nữa thì chỉ sợ Hộ bộ không chịu đựng nổi.”
Cố Ngôn hơi buồn bực trả lời.
Năm vạn vạn lượng bạc lúc đầu đã là cực hạn, hiện tại còn muốn tăng giá?
Nói thật, một khi giá tăng thì cũng mang ý nghĩa là vượt mức. Hiện ngân của Đại Ngụy có tám vạn vạn lượng, trong đó ít nhất phải để lại hai vạn vạn không thể di chuyển mà nhì?
Dù sao ai có thể đảm bảo được sau này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Sáu trăm triệu lượng còn lại, bỏ ra năm vạn vạn lượng đã là cực hạn lớn nhất của Hộ bộ, còn lấy ra nhiều hơn nữa thì ông không nỡ nha.
Đừng nói là ông mà Lục bộ có ai nỡ làm vậyc?
Bệ hạ cũng không nỡ.
Đám thương nhân này.
“Cố thượng thư. Trước mắt bị người ta kìm chế nên chỉ có thể tiến hành tăng giá trước, ít nhất thì phải biết bọn chúng muốn tăng bao nhiêu đã.”
“Sau này lại bàn bạc kỹ hơn.”
Trong thời gian ngắn ngủi, Hứa Thanh Tiêu nhất định không nghĩ ra được cách gì, thà rằng cứ làm như vậy, cứ xem thử khẩu khí của đối phương lớn bao nhiêu.
Nếu như chỉ muốn thêm một chút thì cũng không phải là không thể được.
Mà nếu muốn thêm nhiều, vậy thì xin lỗi đi.
Sắc mặt của Cố Ngôn nặng nề hơn, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu, đồng ý với cách nói của Hứa Thanh Tiêu.
Không còn cách nào cả. Bị người ta kiềm chế thì không thể không chờ đợi đúng không?
Công bộ đều được huấn luyện một thời gian dài như vậy rồi, nếu như bởi vì vật liệu mà kéo dài nữa thì đúng là phiền phức.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất