Chương 800: Quét Sạch Trần quốc! Chư Quốc Sợ Hãi! Nhân Vật Lớn Lên Sàn! Tiếp Tục Giết Không Tha! (1)
Sách bản đẹp được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Hiện tại, sau khi quân Đại Nguỵ phá thành, bên trong lãnh địa Trần quốc, muôn dân Trần quốc đã hoàn toàn bị dọa sợ phát ngốc ra rồi, bọn chúng kêu khóc thảm thương, bọn chúng gào thét, bọn chúng khóc lóc, bọn chúng cầu xin quân Đại Nguỵ đừng giết bọn chúng.
Đồng thời bọn họ cũng thù hận trùng trùng, tại sao binh sĩ Trần quốc, lại có thể hèn nhát như vậy? Lại sao có thể yếu đuối như thế?
Bị thiết kỵ của Đại Ngụy, đuổi theo đánh giết, bọn họ tận mắt nhìn thấy tất cả, một tên Đại Hoang quân đuổi theo mười mấy tên tướng sĩ Trần quốc chạy.
Toàn bộ nội thành, dân chúng chạy loạn khắp nơi, mà tướng sĩ Trần quốc, cũng trốn chạy khắp chốn.
Bọn họ sợ đến tột cùng luôn rồi, đứng trước mặt tướng sĩ Đại Ngụy, hoàn toàn sợ hãi.
Âm thanh than khóc vang lên mọi nơi.
Bách tính xin tha, bọn chúng nước mắt tuôn ào ào, khẩn cầu thiết kỵ Đại Ngụy buông tha, nhưng nhận lại chỉ là một nhát đao lạnh lẽo.
Từng cái đầu người rơi xuống, từng cái thi thể ngã lăn, một sinh mệnh cũng từ đó biến mất.
Bất luận là Đại Hoang quân, hay là viện binh phiên vương, bọn họ đều biết rằng, sau trận chiến này, Hứa Thanh Tiêu sẽ triệt để trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người.
Nhưng giây phút này, bọn họ chỉ có kính phục đối với Hứa Thanh Tiêu, không còn bất cứ cảm xúc nào khác nữa.
Cho dù là viện binh của phiên vương các vùng, lòng kính phục của bọn họ đối với Hứa Thanh Tiêu cũng ngày một dâng cao lên rồi.
Không có nguyên nhân gì khác.
Từ xưa tới nay, người đồ thành, đều là hào kiệt trong chốn quân trường.
Tướng sĩ ở ngoài chinh chiến, đã phải chịu bao nhiêu là khổ? Chỉ có trong lòng bọn họ là rõ ràng nhất.
Ăn gió nằm sương, nơm nớp lo sợ, công thành bám đất, thương vong vô số, mỗi một trận chiến, đều có khả năng cướp đi mạng sống của chính mình, dưới môi trường khắc nghiệt như vậy.
Thực ra ai ai cũng cảm thấy rất uất ức, nội tâm của mỗi vị tướng sĩ đều rất kì lạ, bọn họ muốn được giải tỏa, cho nên bình thường lúc hai quân giao chiến, chém giết sẽ quyết liệt hơn một chút.
Nhưng như vậy đã đủ chưa? Hoàn toàn chưa đã.
Lúc huynh đệ ruột thịt của mình chết trên chiến trường! Lúc hảo bằng hữu mười năm của mình nằm xuống! Lúc bằng hữu của ta, vì cứu lấy tính mạng của ta mà hi sinh thân mình! Lúc từng người từng người thân thuộc với ta giã từ cuộc sống.
Loại thù hận thế này, chỉ cần giết vài tên của quân địch thì có thể xả được hết ra ngoài sao?
Khẳng định không thể.
Nhưng đồ thành, mặc dù đáng sợ, không nhân đạo, cũng không tuân thủ quy tắc của đạo Nho, là chuyện mà thiên hạ không chấp nhận được.
Không có bất cứ điều luật nào cấm đồ thành, nhưng tất cả các quốc gia đều ngầm đặt ra quy định này, hai nước giao chiến, không được đồ thành.
Đến mức độ phải đồ thành, đồng nghĩa với bốn chữ thôi.
Diệt chủng! Đồ quốc!
Ban đầu Bắc Di cũng mang theo suy nghĩ này, nếu không phải vì sự đáng sợ của võ giả nhất phẩm Đại Nguỵ, chỉ sợ rằng lúc đó Bắc Di thực sự sẽ diệt chủng đồ quốc Đại Ngụy.
Thành quốc môn, có hơn một trăm ngàn vạn con dân Trần quốc, mà số lượng cực kỳ nhiều, nhưng cũng không thể ngăn cản được việc Đại Hoang quân, viện binh của phiên vương đồ sát.
Bốn trăm vạn đại quân vào thành, nghĩ mà xem là khung cảnh ấy kinh khủng đến mức độ nào chứ? Gần như mỗi nơi trong khắp thành, đều là bóng dáng của thiết kỵ Đại Ngụy.
“Bắc Dương hầu!”
“Ngươi quá đáng rồi đó!”
“Diệt chủng đồ quốc, là việc trời không dung, đất không tha, người đọc sẽ sẽ không dung thứ, hôm nay ngươi đồ sát con dân Trần quốc, ngươi có tin không sau khi trận chiến này kết thúc, ngươi nhất định sẽ bị người đọc sách trong thiên hạ chửi mắng, rút da lóc xương ngươi.”
Giọng nói đáng sợ vang lên.
Đây là tiếng gằn giọng của quốc quân Trần quốc.
Hắn ta đứng bên ngoài vương cung, tóc tai tán loạn, nổi trận lôi đình, đôi mắt đỏ au, nhìn chằm chằm về phía Bắc Dương hầu, giọng nói phát ra có chút khàn khàn.
Quả thực đã bị tức đến mức đầu óc quay cuồng rồi.
Đại Ngụy đồ thành.
Đây đã không còn là cắn đi một khối thịt trên người Trần quốc nữa rồi, đây là lóc đi xương thịt của Trần quốc đó.
Ba trăm vạn con dân Trần quốc.
Bốn mươi vạn đại quân Trần quốc.
Bị Đại Ngụy coi như con chó ngoài đường giết sạch, thân là quốc quân, hắn ta sao có thể không tức giận được chứ, lại sao có thể không khó chịu cho được.
Nhưng đối mắt với lời nói của quốc quân Trần quốc.
Tiếng cười của Bắc Dương hầu bỗng vang lên.
“Ha ha ha ha ha!”
“Trần quốc cũng được tính là quốc gia ư?”
“Trần quốc cũng được xem là người?”
“Chỉ là mấy thứ tạp chủng chó lợn mà thôi.”
“Chúng tướng lĩnh trong thành nghe lệnh, trong vòng nửa canh giờ, tiêu diệt sạch sẽ.”
Bắc Dương hầu cười lớn nói, hắn cười nhạo con dân Trần quốc, mỉa mai Trần quốc, chẳng qua chỉ là một đám tạp chủng chó lợn.
Loại ô nhục thế này, để cho tất cả dân chúng tướng sĩ của bảy mươi hai thành Trần quốc đều nghe rõ mồn một.
Nhục nhã như vậy, coi khinh như thế, khiến cho không ít người xém chút nữa ói ra máu.
“Kỳ Lân quân! Thiên Tử quân! Nghe lệnh!”
“Công phạt thành thứ hai!”
“Trước khi công thành, hỏi lại lần nữa có hàng hay không.”
“Không hàng, đồ thành diệt chủng.”
Thời khắc đó, giọng nói của Bắc Dương hầu lạnh lẽo vô cùng.
Thành thứ nhất vẫn còn đang đồ sát, thế mà thành thứ hai đã bắt đầu chuẩn bị rồi, không cho Trần quốc lấy một cơ hội để ngọ nguậy, đây chính là kế sách chiến lược của Hứa Thanh Tiêu.
Tạo ra cảm giác áp bức!
Để niềm tin của Trần quốc bị sụp đổ! Phá vỡ sự tự tin và vinh quang của toàn thể dân tộc một nước.
Không phải Trần quốc vẫn luôn cậy vào việc trên dưới Trần quốc đều đoàn kết một lòng sao?
Được thôi, giết cho các ngươi hết đoàn kết luôn!
Xem các ngươi còn dám kiêu ngạo nữa không?
Mà cùng lúc đó, Kỳ Lân quân cùng Thiên Tử quân rầm rập tấn công về phía thành thứ hai.
Vẫn hỏi có hàng hay không như trước!
Vẫn nhận được câu trả lời từ chối như cũ!
Đại chiến lại một lần nữa bùng nổ.
Thành thứ hai rõ ràng lực lượng phòng ngự tốt hơn so với thành thứ nhất một chút, nhưng vậy thì đã sao? Đối mặt với tướng sĩ Đại Ngụy như dòng nước lũ.
Tất cả cũng chỉ như lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Đặc biệt là đồ sát thành thứ nhất.
Vô số thường dân bị chém, tiếng kêu gào thất thanh, tiếng khóc lóc thảm thương, tiếng kêu rú thống khổ, đã khiến cho dân chúng ở thành thứ hai sợ vỡ mật.
Không biết có bao nhiêu bách tính muốn chạy trốn, nhưng bốn cánh cổng đều đã đóng cả rồi, căn bản không chạy ra nổi.
Bên trong thành thứ nhất.
Bắc Dương hầu truyền đi chiến báo đầu tiên tới Hứa Thanh Tiêu.
Đồ một thành, hắn ta vẫn có gan nắm chắc phần thắng, nhưng nếu như thực sự đồ cả một quốc gia, hắn ta vẫn cần tới sự chỉ thị của Hứa Thanh Tiêu.