Chương 820: Hòa Đàm Mười Điều Khoản Lớn, Bệ Hạ, Đại Ngụy Lần Này Thật Sự Được Lợi Lớn Rồi (2)
Hứa Thanh Tiêu liếc mắt nhìn sứ giả chư quốc một cái, sau đó nhìn về phía Trần Chính Nho, Vương Tân Chí.
"Chư công, chúng ta đi lên nói chuyện với sứ thần Đột Tà trước đi."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hỏi ý kiến mọi người.
"Được, ngươi làm chủ là được rồi."
"Bệ hạ cho ngươi lựa chọn, chúng ta đều nghe theo ý ngươi."
Mọi người mở miệng, bệ hạ có ý chỉ, để cho Hứa Thanh Tiêu phụ trách lần đàm phán này, bọn họ chỉ là tới trấn áp tràng diện, bất luận lựa chọn nào cũng đều do Hứa Thanh Tiêu quyết.
Nhận được câu trả lời của mọi người, Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời, trực tiếp đi lên lầu.
Đàm phán này nhất định là đàm phán với đại nhân vật trước, những nhân vật nhỏ này, trước tiên đặt sang một bên rồi nói sau.
Lúc lên lầu, ánh mắt Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh, Vương Tân Chí đã nói cho mình biết về chuyện của vương triều Sơ Nguyên, cho nên đối với lần đàm phán này, Hứa Thanh Tiêu vô cùng chắc chắn.
Trong nhã gian khách điếm.
Da Luật Mộc cùng Vưu Tháp lẳng lặng ngồi, Da Luật Mộc vẫn bình tĩnh như trước, mà Vưu Tháp thì có chút buồn bực, có vẻ cực kỳ không vui.
Nhưng vào lúc này, theo tiếng bước chân của đám người Hứa Thanh Tiêu vang lên, Da Luật Mộc nhất thời phục hồi tinh thần lại, hắn ta nhìn thoáng qua Vưu Tháp, người kia cũng thu lại bớt cảm xúc không vui, sau đó chờ đợi Hứa Thanh Tiêu.
Không lâu sau đó.
Cửa phòng nhã gian mở ra, Hứa Thanh Tiêu dẫn đầu đi vào, An Quốc Công cùng Lư quốc công lần lượt vào, sau đó là bốn vị thượng thư.
"Da Luật Mộc, bái kiến Hứa đại nhân, bái kiến hai vị quốc công, bái kiến chư vị thượng thư."
Thân là thừa tướng Đột Tà Da Luật Mộc há có thể không biết thân phận đối phương, trên mặt hắn ta nhất thời mang theo ý cười, bái lạy với mọi người, thể hiện lễ nghi.
Về phần Vưu Tháp thì chỉ chắp tay, coi như đã bái kiến rồi.
"Hứa mỗ, bái kiến Da Luật thừa tướng, cũng bái kiến Vưu Tháp đại tướng quân."
"Haizz, thật sự hết cách rồi, Đại Ngụy chỉ có điều kiện này, quốc khố không có bạc, chỉ có thể sắp xếp loại nơi này để gặp mặt, hai vị sẽ không tức giận chứ?"
Hứa Thanh Tiêu cười cười, cũng đáp lễ, đồng thời cố ý hỏi hai người có tức giận hay không.
Lời này vừa nói, tâm tình Vưu Tháp càng thêm phức tạp, nói dối có thể đừng trực tiếp như vậy hay không? Đại Ngụy có nghèo đến đâu, cũng không đến mức sắp xếp cho vào ở trong một tửu lâu như vậy chứ?
Chỉ là hắn ta không nói thêm gì, tới thì cũng tới rồi, cũng không cần phải bởi vì loại chuyện này mà cãi nhau.
Về phần Da Luật Mộc ngược lại cười ha hả nói.
"Không có không có, như vậy cũng rất tốt, ít ra thì rất yên tĩnh."
"Chư vị mau ngồi đi."
"Ta cho người gọi chút rượu ngon."
Da Luật Mộc cười ha hả nói, tiếp đãi đám người Hứa Thanh Tiêu, không biết còn tưởng rằng nơi này là Đột Tà.
"Da Luật thừa tướng, rượu và thức ăn thì thôi, dù sao quốc khố cũng trống rỗng mà."
Hứa Thanh Tiêu vẻ mặt khó chịu nói.
Nhưng biểu cảm này khiến Vưu Tháp cực kỳ khó chịu, nhưng hắn ta vẫn không nói gì.
"Ha ha ha, không sao, không sao, lần này lại đây, bệ hạ cho ta một ít bạc, tiền rượu rau vẫn có thể trả được."
Da Luật Mộc cười ha hả nói, bình tĩnh lại, không bị Hứa Thanh Tiêu làm ảnh hưởng.
"Vậy thì được, đã như vậy, vậy Hứa mỗ cũng không khách khí nữa."
"Tiểu nhị, đi Đào Hoa am một chuyến, cho người của bọn họ chuẩn bị đồ ăn ngon thượng đẳng, giá cả không thành vấn đề, Da Luật thừa tướng trả tiền, lấy loại tốt nhất, nói là ý của Hứa mỗ."
Nếu đối phương cố ý muốn mời khách, Hứa Thanh Tiêu cũng không khách khí, trực tiếp bảo tiểu nhị đi một chuyến đến Đào Hoa am.
Hành động này nhất thời làm cho mấy vị thượng thư cùng quốc công sửng sốt.
Được lắm tên gia hỏa này, mời người ta đến loại nơi này ăn cơm còn chưa tính, bắt người ta mời cơm xong ngươi còn trực tiếp đi tửu lâu khác gọi đồ ăn.
Độ lầy thì vẫn là Hứa Thanh Tiêu ngươi lầy nhất mà.
Thủ đoạn quá thâm.
Đám người Trần Chính Nho tất nhiên không cảm thấy gì, bọn họ chậm rãi ngồi xuống, dù sao lần này bọn họ chính là tới làm nền, chủ yếu chính là trấn áp, còn lại toàn bộ giao cho Hứa Thanh Tiêu.
Mà đối mặt với thủ đoạn này của Hứa Thanh Tiêu, Da Luật Mộc vẫn bình tĩnh, nói khó nghe một chút, đồ ăn tiền bạc có thể có là bao? Một ngàn lượng có đủ không? Không đủ ba ngàn lượng có đủ không?
Chắc không có người nào cho rằng Đột Tà thừa tướng không trả nổi bạc chứ?
Gọi đám người Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống, Đột Tà thừa tướng cũng không nói nhiều nữa.
Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Hứa đại nhân, là như vầy, mấy ngày trước, Đột Tà tuyên chiến Đại Ngụy, kỳ thật là bị Trần quốc lừa, mà chúng ta cũng không có điều tra rõ ràng, cho nên mới dẫn đến cục diện như thế."
"Đột Tà Thánh thượng ta đã điều tra rõ ràng nguyên nhân hậu quả, việc này Đại Ngụy không sai, mà Đột Tà và Đại Ngụy cũng có giao hảo, bệ hạ không hy vọng hai nước bởi vì tiểu nhân khiêu khích, mà làm ảnh hưởng quan hệ."
"Cho nên, lần này tuyên chiến, đến đây có thể chấm dứt được không?"
"Đương nhiên, để biểu lộ thành ý, Đột Tà vương triều nguyện ý hiệp trợ Đại Ngụy, chấn nhiếp đám tiêu tiểu này, coi như là trả lại an bình cho Đại Ngụy."
Da Luật Mộc trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, quả thật không có bất kỳ điểm nào quanh co lòng vòng.
Nguyện ý hòa đàm, thậm chí đưa ra điều kiện, trợ giúp Đại Ngụy trấn áp những tai họa này.
Lời này vừa nói, trong lòng của bốn vị thượng thư cùng với quốc công không khỏi mừng thầm, bọn họ cũng không phải để ý phái binh hiệp trợ của vương triều Đột Tà, mà để ý đến chính là thái độ của vương triều Đột Tà.
Vốn dĩ những ngoại tộc này đều theo vương triều Đột Tà, chờ vương triều Đột Tà ra tay trợ giúp bọn họ, hiện tại vương triều Đột Tà trở mặt không nhận người, đám ngoại tộc này nhất định sẽ ghi hận bọn họ.
Đối với Đại Ngụy mà nói, là một chuyện tốt, đồng thời có được sự ủng hộ của Đột Tà vương triều, vậy đến lúc đó muốn nắm bọn họ thế nào thì nắm như thế đó
Điều kiện này không tồi.
Nói đến đây, tất cả mọi người đều rất hài lòng, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại lắc đầu.
“ Không không không!”
"Chuyện tuyên chiến, há có thể nói sửa là sửa? Hứa mỗ biết, vương triều Đại Ngụy quả thật không ổn rồi, cũng dám nói ra lời này, quốc lực của Đại Ngụy quả thực không bằng Đột Tà. ”
"Nhưng Đại Ngụy ta nếu đã tuyên chiến, tuyệt đối không có khả năng bỏ qua như vậy, nếu không, chuyện tuyên chiến Đại Ngụy chẳng phải trở thành trò cười rồi sao?"
"Dân chúng Đại Ngụy đã chung sức một lòng, lần sau cũng sẽ không có sĩ khí như vậy nữa rồi."
"Còn nữa, Đột Tà vương triều luôn miệng nói bị tiểu nhân khiêu khích, nhưng Hứa mỗ muốn hỏi một chút, nếu như lần sau, lại có người nói Đại Ngụy ta thế này thế kia, vương triều Đột Tà có tuyên chiến lần nữa hay không?"