Chương 823: Hòa Đàm Mười Điều Khoản Lớn, Bệ Hạ, Đại Ngụy Lần Này Thật Sự Được Lợi Lớn Rồi (5)
Một tỷ lượng, đối với vương triều Đột Tà mà nói tuyệt đối không tính là nhiều, Hứa Thanh Tiêu cũng không tin, vương triều Đột Tà thiếu một tỷ lượng này.
Đối với vương triều Đột Tà mà nói, tác dụng của bạc đã không còn lớn nữa, dù sao cũng không có hạng mục gì để đầu tư, không giống Đại Ngụy, khắp nơi đều thiếu tiền.
Cho nên một tỷ lượng này hẳn là hạn mức cuối của vương triều Đột Tà.
Hứa Thanh Tiêu nắm rất chuẩn, nhiều hơn nữa chắc chắn vương triều Đột Tà sẽ không đáp ứng, nhưng ít đi thì hắn không chịu.
Quả thật, theo hành động đứng dậy của Hứa Thanh Tiêu, những vị Thượng thư cùng quốc công cũng nhao nhao đứng dậy.
Vừa nhìn thấy điệu bộ này, Da Luật Mộc có chút không vui.
"Hứa đại nhân, cần gì phải như thế?"
"Một tỷ lượng, khổng lồ như thế, Đột Tà dựa vào cái gì mà cho?"
"Lần này, đích thật là Đột Tà không điều tra rõ tình hình, có chút mạo phạm, nhưng không có nghĩa vương triều Đột Tà thật sự sợ Đại Ngụy."
"Thật muốn chiến, Đột Tà cũng không sợ chiến."
Giờ khắc này, Da Luật Mộc có chút tức giận.
Hai điều kiện lúc nảy cũng không tính là cái gì, điều kiện thứ ba, mở miệng ra là đòi mười vạn vạn lượng, trên thực tế mười vạn vạn lượng này Đột Tà quả thật không thiếu.
Cũng có thể cho được, nhưng vấn đề là vì sao phải cho? Dựa vào cái gì mà cho?
Đại Ngụy có tư cách gì để đòi một tỷ lượng bạc của Đột Tà vương triều?
Cũng bởi vì Đại Ngụy không sợ chiến sao? Nhưng Đột Tà cũng không sợ mà?
Tức chết mà, ngọc nát đá tan thì ngọc nát đá tan thôi.
Sau khi tiếng Da Luật Mộc vang lên, Hứa Thanh Tiêu không suy nghĩ nhiều, mà là lấy ra một phong thư, trên thư rõ ràng viết bốn chữ.
[Vương triều Sơ Nguyên]
"Da Luật thừa tướng, bức thư này là mật thư vương triều Sơ Nguyên gửi tới Đại Ngụy ta."
"Với trí tuệ của ngài, hẳn là đoán được, nội dung trong mật thư này phải không?"
"Đột Tà không sợ chiến, Hứa mỗ biết, nhưng Đại Ngụy không thể chịu nhục, tin tưởng Da Luật thừa tướng cũng biết."
"Trận chiến này, Hứa mỗ vì sao tàn sát dân trong thành, không chỉ là cuộc chiến ngoại tộc, mà còn là cảnh cáo Man tộc."
"Đại Ngụy, tuyệt đối sẽ không bạc đãi một bằng hữu nào, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho một kẻ địch nào."
"Ngài, hiểu không?"
Hứa Thanh Tiêu nắm chặt phong thư này, ý tứ trong lời nói, cực kỳ rõ ràng.
Vương triều Đại Ngụy một khi khai chiến, vương triều Sơ Nguyên nhất định sẽ dốc toàn lực trợ giúp Đại Ngụy, bởi vì Đại Ngụy là người yếu thế, song phương đánh nhau, dưới tình huống không dùng tới võ giả nhất phẩm, vương triều Đột Tà ngươi muốn nghiền ép Đại Ngụy?
Đây là chuyện không thể nào.
Mà dùng nhất phẩm võ giả, Đột Tà vương triều ngươi cũng chuẩn bị chờ chết đi.
Tất cả những điều này là vì ai? Không phải là bởi vì cái miệng đê tiện của hai người các ngươi sao? Nhất định phải khởi tấu, để cho Đột Tà tuyên chiến.
Bây giờ người phóng lao thì phải theo lao chính là Đột Tà.
Quyết chí tiến lên chính là vương triều Đại Ngụy.
Ngư ông đắc lợi chính là vương triều Sơ Nguyên.
Ngươi nói ta không dám đánh?
Cơn lốc dân ý đã xuất hiện, ngài vẫn nghĩ rằng ta không dám đánh? Thánh chỉ quốc vận là chết?
Khoảnh khắc này.
Da Luật Mộc trầm mặc.
Hắn ta nhìn có vẻ rất yên tĩnh.
Một lát sau, Da Luật Mộc hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra tươi cười.
"Hứa đại nhân, một tỷ lượng bạc, ta thay vương triều Đột Tà nhận lời."
"Có điều cũng hy vọng giữa hai nước sau này có thể hỗ trợ lẫn nhau, chớ có thêm loạn, nếu không, thật sự đánh nhau thì chỉ có dân chúng chịu khổ."
Da Luật Mộc cười nói.
Hắn ta đồng ý, thư của vương triều Sơ Nguyên quả thật áp chế sự tự tin của hắn ta.
Điểm mà Hứa Thanh Tiêu nói ra thật không sai, vương triều Sơ Nguyên nhất định sẽ trợ giúp Đại Ngụy vô điều kiện, mà dưới tình huống như vậy, Đại Ngụy cùng vương triều Đột Tà chỉ là lưỡng bại câu thương.
Đến lúc đó, hắn ta cùng Vưu Tháp tất phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì cái miệng đê tiện của hai người bọn họ, nhất định phải khởi tấu, xin Đột Tà hoàng đế tuyên chiến.
Một khi giận chó đánh mèo với mình, vậy mình cũng toi đời luôn rồi.
Cho nên, một tỷ lượng bạc cũng không tính là nhiều, còn có thể mua được mạng của mình và Vưu Tháp.
Đây quả thật tính toán có lợi nhất.
Trong lòng khó chịu thì có thể như thế nào? Chỉ có thể chịu đựng, ai bảo cái miệng đê tiện là của bọn họ quá lắm lời kia chứ.
Mà khi Hứa Thanh Tiêu nghe được những lời này của Da Luật Mộc, không khỏi cười mở miệng.
"Da Luật thừa tướng anh minh."
"Đã như thế, vậy do Da Luật thừa tướng cứ thương thảo chi tiết với thượng thư, quốc công của Đại Ngụy ta đi."
"Hứa mỗ còn phải xuống dưới xử lý những chuyện khác, hai ngày nay Da Luật đại nhân ở Đại Ngụy vui chơi thỏa thích, thích cái gì thì mua, đồ của Đại Ngụy, vật đẹp giá rẻ, chỉ cần tuân thủ luật pháp của Đại Ngụy là được."
"Được rồi, cáo lui."
Nghe được đối phương đáp ứng, Hứa Thanh Tiêu hài lòng gật gật đầu, hắn không còn gì để nói, cứ vậy đi khỏi nhã gian.
Trước mắt còn phải đối phó đám ngoại tộc quốc dưới lầu này.
Không có thời gian để lãng phí vào những chuyện thế này.
Phần còn lại ở đây giao cho đám người Trần Chính Nho, Cố Ngôn xử lý.
Nhìn Hứa Thanh Tiêu rời đi, mọi người đều có chút trầm mặc.
Bất kể là Trần Chính Nho hay Cố Ngôn, hoặc là Da Luật Mộc hoặc Vưu Tháp.
Tất cả mọi người đều bị Hứa Thanh Tiêu làm cho chấn động.
Đám người Trần Chính Nho chết cũng không ngờ được, Hứa Thanh Tiêu lại buộc Đột Tà đáp ứng cho một tỷ lượng bạc, tuy rằng nói là nói viện trợ, nhưng loại vật như bạc này vẫn đang mất giá.
Năm mươi năm hoặc một trăm năm sau khi trả lại cho họ cũng không bị lỗ.
Huống chi, ngộ nhỡ năm đó đánh giặc, trực tiếp xé rách giấy vay nợ, vậy thì trả cọng lông cho ngươi.
Cho nên một tỷ lượng bạc này, thuần túy là lấy không luôn rồi.
Hứa Thanh Tiêu, quả nhiên là quá chiến rồi.
Quá là chiến luôn.
Về phần Da Luật Mộc thì vô cùng chấn động, thủ đoạn đàm phán của Hứa Thanh Tiêu quả thực là quá thành thục rồi, kiên quyết nắm lấy giới hạn của bọn họ.
Một tỷ lượng bạc, quả thật có chút nhiều, nhưng cộng thêm mật thư của vương triều Sơ Nguyên thì đã hoàn toàn khác rồi.
Nhưng chỉ có một mình Vương Tân Chí biết, mật thư này là giả, bởi vì làm sao có mật hàm nào được, vương triều Sơ Nguyên người ta có ngu đến mấy cũng không thể viết mật thư, mà là phải phái người tới thông báo.
Chậc chậc, Hứa Thanh Tiêu, quả nhiên là Lễ bộ đại tài mà.
Hay là mình thoái vị? Để Hứa Thanh Tiêu đến làm Lễ bộ thượng thư?
Vương Tân Chí thầm nghĩ trong lòng.