Chương 825: Quốc Sách Thống Nhất Trung Châu! Đại Ngụy Quốc Sách Hiển! (1)
Ba điểm này đòi hỏi tất cả các quốc gia ngoại tộc phải đối xử bình đẳng.
Chỗ tốt của trú quân, chuyện này vốn dĩ không cần phải nói, tương đương với có thế trực tiếp khống chế nhất cử nhất động của nước ngoại tộc, dám gây sự cũng không cần phái binh Đại Ngụy, đóng quân trực tiếp động thủ, xử trảm những người này.
Điều mà Hứa Thanh Tiêu thật sự quan tâm chính là trú thương.
Đúng vậy, trú thương lớn hơn trú quân, dù sao địch nhân của Đại Ngụy cũng không phải nước ngoại tộc, mà là vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên.
Cho dù là ngươi đóng quân ở nước ngoại tộc, thật sự muốn tạo phản, lén lén lút lút, nói không chừng thật sự tạo phản thành công, còn nữa thật sự đến lúc trở mặt, còn quản đối phương có trú quân hay không ư?
Mà trú thương mới là chiêu đại sát thật sự, nhỏ đến mức củi gạo dầu muối tương dấm trong cuộc sống, lớn đến quần áo nhà ở, toàn bộ do thương nhân Đại Ngụy một tay thầu hết.
Một khi khai chiến, được thôi, thương nhân rút lui, nơi ăn chốn ở ăn mặc cũng không quan tâm đúng không? Cơm ngươi cũng không cần ăn đúng không?
Ta căn bản không cần phái binh đánh ngươi, ta trực tiếp vây chết ngươi, vương triều Đột Tà sẽ đưa lương thực cho các ngươi đúng không?
Được rồi, đưa đi, ta cũng không ngăn cản, ngươi mỗi ngày ăn là được rồi, ngồi trong thành, cái gì cũng không dám, chỉ ăn, ăn hết, dọng hết.
Ăn một năm, vương triều Đột Tà còn viện trợ lương thảo cho ngươi sao? Giúp ngươi nuôi người? Còn cái rắm ngươi có ăn không?
Hơn nữa không những không chỉ đơn giản như vậy, bởi vì đây là để phòng cho tình huống trở mặt.
Nếu không trở mặt thì sao?
Các nước ngoại tộc thống nhất đều làm việc cho Đại Ngụy.
Thương nhân kiếm được bạc của dân chúng ngoại tộc, tiền lưu thông ở Đại Ngụy, mà dân chúng Đại Ngụy nhất định phải làm việc hết mình cho thương nhân Đại Ngụy thì mới có thể kiếm được bạc mới.
Hơn nữa thương nhân đi ngoại tộc chắc chắn phải có ưu đãi, còn thêm triều cống ba thành của nước ngoại tộc.
Chậc chậc.
Đây đã không phải là hút máu, mà là lột da, lột da thật sự.
Đương nhiên lột da cũng có mức độ, Hứa Thanh Tiêu sẽ khống chế một số tiền hợp lý, bảo đảm dân chúng ngoại tộc có thể ăn no, có một chút tiền dư, quá lắm sẽ là kinh tế bậc trung.
Nhưng muốn phát tài, muốn diễu võ dương oai?
Không đời nào.
Thân là quốc gia bại trận, Đại Ngụy cho phép bọn họ có thể suy nghĩ, cho suy nghĩ đã là tốt rồi.
Về phần ưu đãi đặc quyền, thuần túy chính là đề cao tự tin dân tộc quốc gia, điểm này ý nghĩa cũng rất lớn, làm cho dân chúng từ nay về sau có thể chân chính ưỡn ngực thẳng lưng, nhìn thẳng vào đám phiên bang ngoại tộc.
Không phục? Không phục thì đánh!
Ba điểm này mỗi một nước ngoại tộc đều phải thực hiện.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu trở về, chủ yếu là xác định mấy mục tiêu và phương châm.
Nền kinh tế của Đại Ngụy, sau trận chiến này sẽ có sự phát triển về chất.
Cũng không phải là có thể nhận được bao nhiêu tiền, mà là sự xuất hiện cơn lốc của dư luận.
Điều này có nghĩa là dân chúng Đại Ngụy sẽ chào đón một sự phát triển mới, trên dưới một lòng, toàn dân xây dựng, như vậy, năng suất của vương triều Đại Ngụy sẽ tăng lên rất nhiều.
Trước mắt trong hai năm này sẽ chưa nhìn ra, chờ qua ba năm năm, cường thịnh trở lại chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi.
Mà thân ở vị trí cao, mãi mãi không phải là vạch kế hoạch cho hiện tại, mà là mưu đồ cho tương lai, tầm nhìn phải lâu dài, tuyệt đối không thể hạn chế ở hiện tại.
Đại Ngụy Thịnh Thế, sớm muộn gì cũng sẽ đến, chuyện xảy ra mấy năm gần đây, mình chỉ cần tinh chỉnh là được rồi, không cần quá mức quan tâm, bởi vì rất nhiều chuyện, dân chúng sẽ tự mình làm.
Những gì cần chuẩn bị ngay bây giờ là tương lai, tương lai lâu dài hơn.
Bên trong học đường Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu đề bút trên giấy Tuyên Thành.
【 Năm phương châm của Đại Ngụy Thịnh Thế 】
Ừm, Hứa Thanh Tiêu đang vạch ra năm phương châm tương lai của vương triều Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc bắt đầu viết, viết ra toàn bộ ý nghĩ cùng kế hoạch của mình lên giấy Tuyên Thành.
Hứa Thanh Tiêu viết ra sách lược từng trang từng trang một.
Thời gian cũng trôi qua từng chút một.
Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua.
Bảy mươi phần trăm ngoại tộc Đại Ngụy đều nhận mệnh, quốc quân nhao nhao chạy tới Đại Ngụy, văn võ bách quan các nước cũng về nhà chuẩn bị hậu sự, cũng có người chạy, nhưng chạy kết quả càng thảm hơn, trực tiếp bị nội bộ giải quyết.
Mệnh lệnh của Đại Ngụy đặt ở đó, ai chạy cũng chết, ngay cả cơ hội hòa đàm cũng không có.
Hy sinh một bộ phận nhỏ người, đổi lấy đại bộ phận người sống, chỉ cần là người bình thường đều sẽ biết lựa chọn như thế nào.
Kỳ thật nói đi cũng phải nói lại, còn không phải vì một câu nói chiến bại sao.
Nếu thắng, người chết chính là bách quan Đại Ngụy, hiện tại là thua, đạo lý thắng làm vua thua làm giặc ai mà không hiểu.
Khóc cũng được quậy cũng được, nhưng kết quả không có gì thay đổi.
Quốc quân có chút cốt khí, lấy thân liệt quốc, vì bảo toàn dân chúng, cũng để lại thanh danh tốt, quốc quân không có cốt khí, cầu mệnh, mong muốn dâng lên mọi thứ để đổi mạng, hận không thể đưa cả quốc gia cho Đại Ngụy.
Nhưng những lời cầu xin này còn chưa đưa đến Đại Ngụy đã bị gạt trở về.
Ý tứ và thái độ của Hứa Thanh Tiêu rất trực tiếp, đến bước này, giết là để chấn nhiếp, nếu như không có trừng phạt thực chất, sẽ không có người sợ Đại Ngụy.
Những quốc quân này sợ hãi, không phải sợ Đại Ngụy, mà là đối mặt với nỗi sợ sinh tử mà thôi.
Hứa Thanh Tiêu không phải lòng dạ độc ác gì, mà là tư tưởng theo xu thế lớn.
Vẫn là câu nói kia, nếu trận chiến này là Đại Ngụy thua, như vậy chết chính là Hứa Thanh Tiêu, là Nữ đế, là bách quan Đại Ngụy.
Cũng giống như sau khi Bắc Phạt thất bại, có thấy ai trợ giúp cho Đại Ngụy? Nếu như không phải Hứa Thanh Tiêu tới, Đại Ngụy sẽ càng ngày càng suy sụp, một khi đợi đến khi võ giả nhất phẩm già chết hết.
Như vậy ngày tận thế của Đại Ngụy cũng đã đến.
Cho nên, giết, là vì không giết! Vì hậu thế mà không giết.
Nhưng loại hành vi này, trong mắt người đọc sách lại trở thành bất nhân đạo, tiếng buộc tội các nơi cũng từng đợt từng đợt vang lên, chỉ là Hứa Thanh Tiêu hiện tại, như mặt trời ban ngày.
Người đọc sách các nơi tuy rằng mắng, người đọc sách thiên hạ tuy rằng tức giận, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến Hứa Thanh Tiêu, thiếu tổ chức và lãnh đạo, làm cho đám người đọc sách này tức giận không có nơi trút.
Còn ba thành ngoại tộc còn lại, cự tuyệt điều khoản này, bọn họ muốn liều chết đánh một trận, muốn phản kháng, không muốn tiếp nhận những điều khoản này.