Chương 860: Bát Ngọc Thánh Xích, Trăm Vạn Văn Khí, Giết Yêu Ma, Hứa Thanh Tiêu Trở Thành Thiên Địa Đại Nho! (5)
Mọi đôi mắt đều nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bách tính kinh đô, sứ giả các nước, trăm vạn người đọc sách, Đại nho văn cung, Lục bộ Thượng thư, chư vị Quốc công, văn võ cả triều, kể cả Nữ đế.
Mỗi một đôi mắt đều tập trung vào Hứa Thanh Tiêu.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao Hứa Thanh Tiêu có thể phóng thích ra khí tức cường đại như vậy.
Nhưng ngay giờ khắc này, giọng nói của Vương Tân Chí vang lên, lộ ra vẻ hết sức kích động.
“Hứa Thanh Tiêu đang giác ngộ, hắn sắp bước vào cảnh giới Thiên Địa Đại nho.”
Giọng nói của ông vang lên, trong lúc nhất thời, vô số người kinh ngạc, trăm vạn người đọc sách kinh ngạc nhất, đám Đại nho kia cũng nhao nhao kinh ngạc.
Không ai ngờ, trong giai đoạn này, trong thời điểm mấu chốt này, Hứa Thanh Tiêu vậy mà đang giác ngộ.
Hắn vậy mà còn có ý nghĩ giác ngộ, hơn nữa nhìn dấu hiệu này, Hứa Thanh Tiêu có thể sắp đột phá cảnh giới Thiên Địa Đại nho.
Mọi người kinh ngạc.
Nếu Hứa Thanh Tiêu giác ngộ thành công vào giờ khắc này, được trời đất công nhận, vậy thì có một số việc, sẽ chưa đánh mà tự tan rồi.
Ví như tu luyện dị thuật.
Nho giả được trời đất công nhận, sao có thể tu luyện dị thuật?
Nếu thực tế Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật, cái chết của Trương Ninh hoàn toàn có thể dùng phương thức khác để giải đáp, về phần sát hàng đồ thành cũng rất dễ giải thích.
Nhiều nhất chỉ có thể tạo ra một ít phiền toái cho Hứa Thanh Tiêu, mà không giống như bây giờ, điên cuồng hắt nước bẩn lên người Hứa Thanh Tiêu.
Bây giờ, tất cả mọi người vững lòng hơn một chút.
Hứa Thanh Tiêu sát hàng đồ thành vì hắn có mục đích khác, hắn tu luyện dị thuật, muốn tạo ra tai họa, dùng sinh mệnh của bách tính thiên hạ, tu luyện tà thuật cũng được, hoặc là nối giáo cho giặc cũng được, dù sao mặc kệ như thế nào, Hứa Thanh Tiêu chỉ cần giải thích không rõ ràng,
tất cả họ đều có thể hắt nước bẩn.
Nhưng nếu trở thành Thiên Địa Đại nho, nước bẩn này sẽ không dễ gì hắt vào hắn được.
“Ta là Bồng Viên, Văn cung Thiên Địa Đại nho, hôm nay, thỉnh thánh khí trừng phạt, tru sát yêu ma, nếu người này không tu luyện dị thuật, lão phu bằng lòng tự phế đi nho vị.”
Lúc đó.
Giọng nói của Bồng Viên vang lên, ông ta vận dụng nho đạo thần thông, lớn tiếng mở miệng.
Ông ta hoảng loạn rồi.
Ấp ủ lâu như thế, ngàn tính vạn tính, thật không ngờ Hứa Thanh Tiêu sẽ vào lúc này, giác ngộ cảnh giới Thiên Địa Đại nho.
Ông ta không thể để cho Hứa Thanh Tiêu giác ngộ thành công.
Một khi Hứa Thanh Tiêu thật sự trở thành Thiên Địa Đại nho, tất cả kế hoạch, toàn bộ đều bị phá vỡ.
Cho nên, ông ta thà rằng đánh cuộc hết thảy, cũng phải ngăn cản Hứa Thanh Tiêu trở thành Thiên Địa Đại nho, hơn nữa cũng phải đẩy Hứa Thanh Tiêu vào chỗ chết.
Ầm ầm!
Bát ngọc thánh xích trên Văn cung, lại được Bồng Viên tăng cường thêm.
Lập tức bắn ra một chùm ánh sáng không gì sánh kịp, bắn tới giết Hứa Thanh Tiêu.
Bùm!
Lá chắn của dân ý bị va chạm rất lớn, cũng may ngăn cản được.
“Dân ý như biển, thánh nhân, đây là dân ý Đại Ngụy, chớ để bị tiểu nhân lợi dụng, mong thánh nhân hồi sinh.”
Giờ khắc này, Trần Chính Nho quỳ trên mặt đất, khóe miệng ông ta chảy máu, khẩn cầu thánh nhân hồi sinh, chớ để tiểu nhân lợi dụng.
“Mong thánh nhân hồi sinh.”
“Thánh nhân, mở mắt ra nhìn một chút đi.”
“Khẩn cầu thánh nhân hồi sinh, cứu trung thần Đại Ngụy ta.”
Bách tính cũng nhao nhao khóc lóc, khẩn cầu thánh nhân hồi sinh, chớ tiếp tục như vậy.
Thế nhưng, thánh ý đâu phải dễ dàng phục hồi như vậy?
Lại là một chùm ánh sáng, so với lúc trước càng thêm rừng rực, bắn phá vào trên lá chắn của dân ý.
Giờ khắc này, lá chắn của dân ý có chút rạn vỡ, cũng không phải là dân ý không mạnh, mà là dân ý hiện tại chỉ là dân ý của bách tính kinh đô, toàn bộ dân chúng Đại Ngụy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trăm vạn người đọc sách lần lượt nắm chặt nắm đấm, bọn họ hy vọng nhìn thấy khoảnh khắc Hứa Thanh Tiêu bị phạt.
Nhưng càng thêm lo lắng chính là vào lúc này Hứa Thanh Tiêu đã giác ngộ thành công.
Chùm ánh sáng thứ ba.
Lá chắn của dư luận đã bị phá vỡ.
Mà Bát ngọc thánh xích vẫn ấp ủ năng lượng mạnh hơn, hướng tới giết Hứa Thanh Tiêu.
Tuy nhiên,
Hứa Thanh Tiêu không phát hiện bất cứ chuyện gì bên ngoài, hiện tại hắn vẫn luôn suy nghĩ tìm tòi một câu.
'Thuận đạo trời và ứng bản tâm’
‘Tư tưởng trung tâm’
Tư tưởng trung tâm của bản thân đến cùng là cái gì?
Không phải “vì dân” loại chí hướng lập ngôn này, mà là một nhận thức trong tư tưởng.
Chỉ có hiểu được tư tưởng trung tâm mới có thể biết được thiên mệnh.
Thiên mệnh không thể đảo ngược.
Đạo trời không thể phản đối.
Thuận theo thiên mệnh, đại lộ hưng thịnh.
Nghịch thiên mệnh, muôn vạn đời người đều là bi thương.
Trời đất, quy luật tự nhiên.
Nho giả, biết thiên mệnh, mà thuận theo tự nhiên.
Hứa Thanh Tiêu cảm ngộ.
Mà bên ngoài.
Đòn công kích thứ tư đánh tới, một chùm ánh sáng, cắt ngang qua bầu trời.
Hoàng cung Đại Ngụy.
Giờ khắc này, khi mọi người cho rằng Hứa Thanh Tiêu đã không có sức chống lại.
Đột ngột.
Trong cung Đại Ngụy.
Một chùm ánh sáng càng thêm nóng rực phóng lên trời.
Trong từ đường hoàng thất.
Một thanh chiến đao rỉ sét xuất hiện trên đỉnh đầu Hứa Thanh Tiêu, bộc phát ra sức mạnh không gì sánh kịp, đem hư không đè sập, đáng sợ đến cực điểm.
Đây là Trấn quốc khí Đại Ngụy.
Trường đao của Thái tổ.
Quốc khí chấn động, trực tiếp chấn tán chùm ánh sáng này, sức mạnh xuất hiện vô đối.
Lúc này đây, lực lượng vương triều đối kháng với lực lượng thánh nhân.
Vù vù vù!
Thái tổ Trường đao chấn động, dường như là bởi vì rất lâu chưa xuất thế nên vui sướng.
Ý chí chiến đấu khủng bố, cũng phóng thích ra trên người Nữ đế.
“Bồng Viên.”
“Ngươi, quá đáng rồi.”
Ánh mắt Nữ đế, vào giờ khắc này lộ ra sát khí.
Nàng biết Văn cung Đại Ngụy muốn làm cái gì.
Cho tới nay, nàng vẫn luôn giữ trạng thái nhượng bộ đối với Văn cung Đại Ngụy, không phải không dám trêu vào, mà là không hy vọng trêu chọc những người này.
Nhưng nhượng bộ lần này đến lần khác, đổi lại bọn họ lần này đến lần khác được một tấc tiến một thước.
Hôm nay.
Nàng đã liên tiếp cho bọn họ bốn bậc thang.
Không ai trong số họ chịu đi xuống.
Vậy thì bây giờ, nàng cũng không cần phải cho đám người này bậc thang nữa.
Muốn làm ầm ĩ phải không?
Vậy thì thừa dịp hôm nay, ầm ĩ luôn đi.
Chẳng lẽ Đại Ngụy không có Văn cung, thì thật sự không ổn sao?
Vương triều Đột Tà có Văn cung không?
Vương triều Sơ Nguyên có Văn cung không?
Khi thành lập Đại Ngụy, có Văn cung không?
Đều không có.
Nàng cũng không tin, không có Văn cung, Đại Ngụy sẽ sụp đổ.
“Bệ hạ.”
“Người quả nhiên là bị Hứa Thanh Tiêu che mắt.”
“Nhưng mà, trong vòng một khắc.”
“Lão phu sẽ cho người thấy bộ mặt thật sự của Hứa Thanh Tiêu.”