Người Đọc Sách Đại Ngụy

Chương 863: Tự Chứng Thành Công, Vả Mặt Trăm Vạn Người Đọc Sách, Giết Bồng Nho! (2)

Chương 863: Tự Chứng Thành Công, Vả Mặt Trăm Vạn Người Đọc Sách, Giết Bồng Nho! (2)

“Ngươi không dám tiếp nhận, đơn giản chính là ngươi sợ, bởi vì ngươi tu luyện dị thuật, một khi lực của thánh khí tiến vào trong cơ thể ngươi, dị thuật ma tính của ngươi, sẽ bại lộ ra, đúng không?”
Bồng Viên lạnh lùng mở miệng.
Mà giọng nói lạnh lùng của Hứa Thanh Tiêu cũng lập tức vang lên.
“Bồng Nho không hổ là Bồng Nho, chết cũng có thể nói là sống, Văn cung tự chứng minh, ngươi không nhận, hiện tại mời thánh khí đến phán xét bản nho, vậy bản nho cũng nói một câu.”
“Hiện tại bản nho hoài nghi ngươi không phải nam nhân, ngươi có thể tự mình chứng thực cho người trong thiên hạ xem không? Nếu ngươi có thể tự mình chứng minh, coi như bản nho trí nhớ kém, sẽ xin lỗi Bồng Nho, chỉ là nếu như ngươi tự mình chứng minh không được, ngươi chính là thái giám âm dương, đúng không?”
Hứa Thanh Tiêu châm chọc nói.
Ngay khi vừa nói những lời này, chư vị quốc công không nhịn được phì cười ha ha, không ít bách tính cũng cười phá lên.
Khó chịu duy nhất chính là thái giám trong cung, vô duyên vô cớ bị nói một câu, nhưng bọn họ cũng không dám có cái gì không vui, bản thân chính là làm nô tài, không có nhân quyền gì.
“Hứa Thanh Tiêu, to gan.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi dám nhục nhã Bồng Nho như thế?”
“Hứa Thanh Tiêu ngươi giỏi, thật không biết lớn nhỏ.”
“Miệng mồm lanh lợi, Hứa Thanh Tiêu ngươi cũng chỉ có bản lĩnh này sao?”
“So sánh Bồng Nho, ngươi ngay cả heo chó cũng không bằng, thật nghĩ không ra, loại người như ngươi vì sao có thể trở thành Thiên Địa Đại nho? Ông trời bị mù à?”
Từng giọng nói kia vang lên, răn dạy Hứa Thanh Tiêu miệng đầy lời thô bỉ, bọn họ cho rằng Hứa Thanh Tiêu vũ nhục Bồng Nho.
So sánh, Bồng Nho chính nghĩa phong thái uy nghiẻm, nói năng nho nhã, còn Hứa Thanh Tiêu thì sao? Miệng đầy lời nói dơ bẩn không thôi, hoàn toàn không có một chút tư thái Thiên Địa Đại nho.
Quả nhiên là mất mặt hoàn toàn, đi ngược lại với nho gia.
“Hỗn xược.”
Trong phút chốc, giọng nói Hứa Thanh Tiêu vang dội, hắn nói một câu, trấn áp trăm vạn người đọc sách.
Đây là ẩn chứa lực Thiên Địa Đại nho.
“Ta là Thiên Địa Đại nho, phẩm hạnh và hành động của ta, còn không tới phiên loại phế vật như các ngươi đến chỉ bảo.”
“Nhục mạ ta không biết lớn nhỏ? Ta Thiên Địa Đại nho, được trời đất công nhận, các ngươi lại tính là cái gì?”
“Giống như chó.”
“Người đâu, bắt người vừa lên tiếng, vả miệng một trăm cái.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, tràn đầy khí phách, hắn bước lên phía trước một bước, khí thế Thiên Địa Đại nho đáng sợ trong nháy mắt bị áp chế.
Thánh khí trên bầu trời luôn trong trạng thái chuẩn bị, Văn cung có người khống chế, cho nên mới trì hoãn chưa hạ xuống tia sáng của đạo phán xét thứ chín, cũng chính là bởi vì như thế, mới dành thời gian, để cho Hứa Thanh Tiêu xử lý đám người đọc sách này.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Ngươi dám.”
Vẫn có người theo bản năng mở miệng, giận tím mặt.
Trên thực tế cũng không phải đám người này đầu óc thật sự có vấn đề, không tôn trọng Thiên Địa Đại nho, mà là Hứa Thanh Tiêu tuổi còn quá trẻ, mới hai mươi tuổi, người bình thường theo bản năng cũng sẽ không đối với một người hai mươi tuổi sinh ra tôn kính gì.
Huống chi hiện tại bọn họ đang lên án Hứa Thanh Tiêu, làm sao có thể sinh ra lòng kính sợ?
“Còn dám kêu gào.”
“Được, vậy thì hôm nay Hứa mỗ cũng xin thánh khí xem xét quyết định.”
Hứa Thanh Tiêu hét lớn một tiếng, Hạo nhiên chính khí trong cơ thể, hóa thành hồng quang tiến vào trong Văn cung, nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không phải là nhờ vào Bát Ngọc Thánh Xích, mà là nhờ vào Hạo nhiên Văn chung trong Văn cung Đại Ngụy.
Keng.
Một tiếng chuông nặng nề vang lên, văn khí này cho Hứa Thanh Tiêu câu giải đáp.
Theo tiếng chuông vang lên, mấy trăm người đọc sách lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê thảm vô cùng, bọn họ ôm đầu kêu thảm thiết, hồn phách đều muốn chấn nát, tiếng chuông này chính là nhằm vào bọn họ.
Ba bốn trăm người đọc sách kêu thảm thiết liên tục, bọn họ lăn lộn trên mặt đất, nước mắt nước mũi đau đến ngay lập tức chảy ra, Hạo nhiên chính khí trong cơ thể cũng tán loạn.
Trực tiếp bị phế bỏ nho phẩm.
Kết cục này, làm cho trăm vạn người đọc sách này trầm mặc không nói, có người còn muốn mở miệng trách cứ Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng vấn đề là còn chưa nói ra, đã lập tức ý thức được ngậm miệng lại.
Bởi vì Hứa Thanh Tiêu nói không sai, hắn là Thiên Địa Đại nho, mà mình chỉ là một nho sinh nhỏ bé, tụ tập cùng một chỗ, lực lượng cực kỳ lớn, nhưng lực lượng lớn hơn nữa, Hứa Thanh Tiêu là được trời đất công nhận.
Không chiếm được lý.
Các cuộc tranh đấu giữa các nho sinh thực sự là xoay quanh một chữ ‘lý’, thậm chí nói vương triều tranh đấu, đại bộ phận đều là ai chiếm lý, thì người đó có thể đè đầu người khác.
Tất cả đều có một quy tắc.
Lại không phải người tu luyện, đối với bọn họ mà nói, đạo lý không có tác dụng gì, nắm đấm mới là thuật cai trị.
Ba! Ba! Ba!
Bát môn kinh binh lại nhận được mệnh lệnh của Hứa Thanh Tiêu, trực tiếp bắt lấy mấy ngàn người đọc sách, cố ý xách ra, từng bạt tai đánh lên miệng.
Bọn họ vốn tức giận, trong lòng có lửa, hiện tại nắm lấy cơ hội không đánh chết mới lạ.
“Ta không có nói, cũng không phải ta nói, ngươi bắt ta làm cái gì?”
“Không liên quan gì đến ta, vừa rồi rõ ràng ta không nói gì cả.”
“Vừa rồi ta cũng không nói gì mà.”
Trong thời gian ngắn, không ít người đọc sách bắt đầu chơi xấu, bọn họ mở to mắt nói dối, thời điểm không có đạo lý, thì bắt đầu quấy nhiễu, chết không thừa nhận lời mình vừa nói.
Đáng tiếc là Bát môn kinh binh quản ngươi nhiều như vậy? Bắt được thì dẫn vào chỗ chết.
Tiếng ba ba đánh vào mặt vang lên, các loại tiếng kêu thảm thiết cũng nhao nhao vang lên.
Mỗi một cái tát, ở trong mắt mọi người đều cực kỳ chói tai, cũng cực kỳ khó chịu.
Bách tính nhìn thấy một màn này, nhao nhao khen ngợi, căn bản cũng không cảm thấy đáng thương cho đám người đó, thậm chí hận không thể tự mình ra tay.
Văn võ bá quan cũng hô to đã nghiền, nhất là An Quốc công, càng nhịn không được châm chọc nói.
“Âm thanh này nghe dễ nghe hơn tiếng chó sủa vừa rồi, đáng tiếc không đủ vang, dùng thêm lực cho lão phu, đừng lười biếng trong chuyện này.”
An Quốc công mở miệng, kêu Bát môn kinh binh tăng thêm lực đánh.
“An Quốc công, lời này của ngươi có ý gì? Chó sủa là ý gì?”
Có Đại nho nhịn không được, mặt tái xanh, nhìn về phía An Quốc công hỏi như vậy.
“Cái gì là ý gì? Ý lão phu là như vậy đó. Người nghe hiểu thì nghe, người nghe không hiểu thì câm miệng.”
“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng mời thánh ý đến trừng phạt ta?”
“Lão phu đứng ở chỗ này chờ ngươi đến hành động, Thủ Nhân tính khí tốt, là chuyện của Thủ Nhân, lão phu cũng không phải là người trong Nho đạo các ngươi, ngươi còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn lão phu.”
“Ngươi có tin lão phu đánh ngươi không?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất