Chương 935: Bí Mật Thật Sự Của Văn Cung Đại Ngụy! Cái Chết Của Chu Thánh! Bí Mật Cực Lớn! (6)
Suy nghĩ một hồi, Hứa Thanh Tiêu gật đầu nói:
“Sư phụ, đồ nhi đã hiểu, đồ nhi sẽ nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, chẳng qua cho dù là như thế nào thì đồ nhiên vẫn sẽ làm xong mấy chuyện này, đến lúc đó đồ nhi sẽ lựa chọn sau.
Hứa Thanh Tiêu đáp lại.
Ngô Minh nói không sai chút nào.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu có một số việc nhất định phải do mình tự xử lý mới được.
Nếu như không quản lý tốt Đại Ngụy thì hắn không thể nào dốc lòng tu hành, dù sao nho đạo của bản thân cũng không thể bỏ được.
“Ừ.”
“Đồ nhi, ngươi còn vấn đề gì không? Nếu không có thì vi sư phải đi rồi.”
Ngô Minh lên tiếng, hỏi thế.
“Sư phụ, nói là vấn đề thì không có vấn đề gì.”
“Nếu như có chuyện không thể không nói thì sư phụ, đồ nhi thật sự có một vấn đề, chẳng qua có liên quan đến chuyện của Văn cung Đại Ngụy.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, hắn không biết sư phụ mình có biết không.
Dù sao cũng liên quan đến chuyện của Văn cung Đại Ngụy.
“Ngươi nói đi.”
Ngô Minh hỏi.
“Sư phụ, không biết có phải là ảo giác của đồ nhi hay không, đúng là đồ nhi và Văn cung Đại Ngụy có thù, nhưng đây là thù riêng, mặc kệ là như thế nào thì Văn cung Đại Ngụy cũng là thánh địa của người đọc sách trong thiên hạ, hơn một nửa đại nho trong thiên hạ đều đến từ Văn cung Đại Ngụy.”
“Theo lý mà nói cho dù bọn họ có muốn chèn ép đồ nhi thế nào, muốn trả thù đồ nhi thế nào thì cũng không đến nổi bỏ mặc cả chúng sinh trong thiên hạ chứ?
“Lần này ở Trần quốc, đồ nhi có nghĩ thế nào cũng cảm thấy bọn họ không nên không ra tay, hơn nữa lui một bước mà nói, nhất mạch Chu thánh không ra tay chẳng lẽ Văn cung Đại Ngụy không có người nào không phải là đại nho của Chu thánh nhất mạch hay sao?”
“Đồ nhi nghĩ mãi mà không thông, vì sao đám đại nho kia lại không ra tay? Cũng không đến mức Chu thánh nhất mạch không cho bọn họ ra tay chứ?”
Hứa Thanh Tiêu nói ra chuyện mình nghi ngờ trong lòng.
Câu này vừa dứt, trên mặt Ngô Minh liền lộ ra sắc mặc cực kỳ nghiêm túc.
“Thủ Nhân.”
“Ngươi biết một trong những nguyên nhân mà vi sư đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ là gì không?”
Ngô Minh không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại Hứa Thanh Tiêu.
“Vì sao vậy?”
Hứa Thanh Tiêu hơi nhíu mày, nhưng hắn đã nhanh chóng nói ra một đáp án.
“Bởi vì đồ nhi không phải là người đọc sách ở Văn cung Đại Ngụy sao?”
Hứa Thanh Tiêu thử trả lời một phen.
Chỉ là không ngờ Ngô Minh lại gật đầu nói:
“Đúng.”
Chỉ một chữ đúng thôi nhưng không hiểu sao lại làm cho mọi chuyện lại càng thêm phức tạp và khó có thể hiểu nổi.
“Thủ Nhân, nhớ kỹ những lời vi sư nói, tuyệt đối không được đến gần bất kỳ một đại nho nào của Văn cung Đại Ngụy, không phải nói là không có người tốt, mà là người tốt cũng không nhiều.”
“Thậm chí đứng ở góc độ của bọn họ, bọn họ không phải là người xấu, chỉ do lợi ích thúc đẩy bọn họ làm vậy mà thôi.”
Vẻ mặt Ngô Minh vô cùng nghiêm túc bảo Hứa Thanh Tiêu không được quá thân thiết với bất kỳ một đại nho nào của Văn cung Đại Ngụy.
“Lợi ích gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu vẫn rất tò mò, có lợi ích gì có thể làm cho Văn cung Đại Ngụy trả giá nhiều như vậy? Thậm chí còn vi phạm đến nguyên tắc của mình.
Là tiền tài sao? Đây là chuyện không thể nào, nếu như Văn cung Đại Ngụy muốn tiền tài thì từ trên xuống dưới Đại Ngụy trừ hoàng đế ra, trên cơ bản có thể nói đều là người của Văn cung.
“Tạo thánh.”
Ngô Minh lạnh nhạt mở miệng phun ra hai chữ.
Mà hai chữ này lại làm cho Hứa Thanh Tiêu khó thể nhịn được mà mở to hai mắt nhìn.
“Tạo thánh?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi chấn động, thánh nhân cũng có thể tạo ra à?
“Ừ.”
“Chuyện này dính dáng đến bí mật thật sự.”
“Trong trời đất có sức mạnh âm dương, Hạo Nhiên chính khí thuộc về dương lực, oán niệm của chúng sinh thuộc về âm lực, mà dương lực cũng được phân chia thành rất nhiều loại, dân ý của bách tính là một loại, quốc vận của vương triều là một loại, công đức vô thượng cũng là một loại.”
“Dương lực và âm lực là những thứ không có cách nào hình dung nổi, là những thứ không thể tưởng tượng nổi.”
“Có thể hiểu là trong trời đất này, võ giả, tiên môn, nho đạo, phật môn, bản chất đều là dương lực, mà yêu ma, tà tu, u tối, không may, quỷ dị, bản chất của những thứ này đều là âm lực.”
“Võ giả cực hạn là nhất phẩm, nếu như ngươi có đủ dương lực vậy ngươi không cần tu luyện, có thể trở thành võ giả nhất phẩm trong vòng một đêm.”
“Đối với yêu ma tà tu mà nói, nếu như có đầy đủ âm lực thì có thể bước vào nhất phẩm trong vòng một đêm.”
“Chẳng qua dương lực hóa thành dân ý, Hạo Nhiên chính khí, tín ngưỡng, công đức, mà âm lực thì là một loại cảm xúc, cảm xúc của chúng sinh, đây cũng là nguyên nhân vì sao yêu ma chỉ cần thôn phệ oan hồn là có thể đột phá.”
Ngô Minh giải thích bí mật thật sự một cách tỉ mỉ.
Hứa Thanh Tiêu nghe say sưa.
“Người đọc sách tu luyện Hạo Nhiên chính khí, là thứ có dương lực cực cao, trấn áp tà ma trong thiên địa nhưng sức mạnh tín ngưỡng có được và công đức, còn có dân ý đều sẽ bị quốc vận hấp thu.”
“Cho nên đây chính là mục đích lớn nhất làm cho Văn cung Đại Ngụy muốn tách ra, bọn họ muốn thành lập một quốc gia của người đọc sách, làm cho người đọc sách trong thiên hạ tín ngưỡng bọn họ, có được dân ý của bản thân mình, có được vô số công đức.”
“Kể từ đó, bọn họ sẽ có được dương lực, có thể tạo ra một vị thánh nhân.”
“Cho nên thật sự bọn họ vốn không tính nhằm vào ngươi, chẳng qua ngươi là chướng ngại của bọn họ mà thôi.”
“Xem như bọn họ thật sự muốn nhằm vào ngươi, lúc ngươi còn chưa trở thành đại nho thì bọn họ đã có thể khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn, sao có thể để ngươi trưởng thành như thế?”
“Chẳng qua bây giờ khác rồi, ngươi vẫn không phải là mục đích chủ yếu của bọn họ nhưng bây giờ ngươi đã trở thành chướng ngại lớn nhất của bọn họ, cũng may ngươi đã có năng lực của mình.”
“Nhất là có vi sư ở đây, bọn họ lại càng thêm không thể nào động đến ngươi.”
Ngô Minh đáp lại, mà câu này lại làm cho Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn hiểu rõ cuối cùng chuyện gì đang xảy ra ở Văn cung Đại Ngụy.