Chương 938: Tụ Hiền Quán, Thiên Công Các, Khoa Cử Đến, Ngày Mười Giờ Mão, Văn Cung Đại Ngụy Tách Ra! (2)
Nghe được lời Hứa Thanh Tiêu nói, Trần Chính Nho thoáng trầm mặc. Thấy Trần Chính Nho không lên tiếng, Hứa Thanh Tiêu lập tức mở miệng nói:
“Nếu như khó nói thì cũng không sao cả.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, nói thế nào thì Trần Chính Nho cũng là người của Văn cung Đại Ngụy, có một số việc không nói cũng bình thường thôi.
Chỉ là Trần Chính Nho lắc đầu nói:
“Thủ Nhân, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
“Chuyện này cũng không có gì khó nói, mặc dù lão phu là đại nho của Văn cung nhưng từ sau khi lão phu lập ngôn, Văn cung Đại Ngụy đã đẩy lão phu ra ngoài lề.”
Trần Chính Nho trả lời, cũng không phải ông đang cảm thấy khó nói mà là ông đang suy nghĩ.
Hứa Thanh Tiêu tin tưởng câu nói này. Quân tử lập ngôn đại diện cho trái tim của bản thân, lập ngôn của Trần Chính Nho là nguyện cho Đại Ngụy quốc thái dân an, cũng chính vì lập ngôn này mà Trần Chính Nho mới có thể trở thành thừa tướng.
Thừa tướng của Đại Ngụy.
Nếu không thì trong văn võ bách quan, dựa vào cái gì mà Trần Chính Nho có thể trở thành thừa tướng Đại Ngụy? Nếu như bàn về thủ đoạn thì trong số văn võ bách quan, chẳng lẽ không có ai có thủ đoạn mạnh mẽ hơn Trần Chính Nho à? Nếu bàn về địa vị, chẳng lẽ Văn cung Đại Ngụy không còn đại nho hay sao?
Nói tới nói lui, sở dĩ Trần Chính Nho là lựa chọn tốt nhất là bởi vì Trần Chính Nho không đứng bên hoàng đế, không đứng về phe bách quan, lại càng không đứng về phe Văn cung Đại Ngụy, ông ấy đang đứng ở góc độ của vương triều Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn nghĩ đến bách tính Đại Ngụy, thiên hạ chúng sinh, còn Trần Chính Nho thì nghĩ đến quốc gia, tất nhiên ông có thể trở thành thừa tướng, nhưng đồng thời Nữ đế đề phòng ông, Văn cung Đại Ngụy đề phòng ông, bách quan cũng đề phòng ông.
Cũng chỉ có Hứa Thanh Tiêu mới không cần đề phòng ông, bởi vì về lý thuyết thì hai người có quan điểm giống nhau, xem như là cùng chung chí hướng.
“Chẳng qua mặc dù Văn cung Đại Ngụy đã trục xuất lão phu ra ngoài nhưng lão phu vẫn ở trong Văn cung Đại Ngụy, có nhiều tin tức vẫn không thể nào giấu được lão phu.”
“Lần này Văn cung Đại Ngụy quyết tâm muốn tách ra, đến lúc đó, những người thật sự muốn ở lại hoặc là có ý khác sẽ không nhiều hơn năm vị đại nho, về phần thiên địa đại nho, chỉ sợ cũng chỉ có mình Tuân nho thôi.”
Trần Chính Nho đáp lại như vậy. Đây là phỏng đoán của ông ta.
Không nhiều hơn năm vị đại nho, Thiên địa đại nho chỉ còn lại một Tuân nho.
Tin tức này làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi trầm mặc. Đại nho trong Văn cung Đại Ngụy cũng không nhiều, theo lẽ thường mà tói thì có đến ba bốn mươi vị đại nho, dù sao đa phần đại nho đều rải rác trong thiên hạ, truyền đạo cho người cũng tốt, cảm ngộ cuộc sống cũng được, không thể nào cứ mãi ở lại Văn cung Đại Ngụy, ngoại trừ mỗi năm vào các ngày lễ hoặc ngày đại điển gì đó thì trên cơ bản số lượng là bao nhiêu đó.
Nhưng ý của Trần Chính Nho lại rất rõ ràng, nếu như Văn cung Đại Ngụy rời đi, vậy các đại nho kia cũng sẽ không ở lại.
Có lẽ thỉnh thoảng sẽ về thăm người thân nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là đi thăm người thân mà thôi, sẽ dần ít lui tới vương triều Đại Ngụy.
“Có nhất phẩm ở đây thì bọn họ còn có ý định tách ra sao?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
Nhưng câu này vừa dứt, Trần Chính Nho lại không nhịn được thở dài một hơi nói:
“Chính là bởi vì có sự ra mặt của nhất phẩm cho nên Văn cung Đại Ngụy mới tách ra càng nhanh.”
“Thủ Nhân, chuyện Văn cung Đại Ngụy tách ra là kết cục đã định rồi, ai xuất hiện cũng không có lợi ích gì, sư phụ ngươi có năng lực để giết, nhưng chỉ dựa vào giết người thôi thì sao có thể giải quyết được vấn đề.”
“Còn nữa, Thủ Nhân, ngươi nhất định phải thuyết phục sư phụ ngươi, không phải không được giết mà lỡ như giết quá nhiều thì đối với sư phụ ngươi mà nói, đây cũng là một chuyện phiền toái rất lớn.”
“Nhất phẩm giết nho sẽ không bị thiên địa đại nho trừng phạt nhưng dương lực trong nhân thế sẽ bị giảm bớt, âm lực sẽ tăng lên, dùng cách nói theo nhà phật thì âm lực sinh ra yêu ma, làm hại nhân gian, những nghiệp lực tai họa này đều sẽ được tính trên đầu sư phụ ngươi.”
“Nhưng điều đáng sợ thật sự không phải cái này mà là lòng của người đọc sách không phải chỉ dùng vũ lực là có thể khống chế được, nếu như chỉ đơn giản dùng vũ lực để trấn áp thì đến cuối cùng nhất định sẽ dẫn đến một kết cục không thể nghịch chuyển.”
“Vì sao Chu thánh nhất mạch có thể trở thành số một trong tất cả những người đọc sách trong thiên hạ, có nguyên nhân cả, chắc chắc không chỉ đơn giản như bề ngoài vậy đâu.”
“Hôm đó nhất phẩm tiền bối đã sỉ nhục bán thánh, lại khiến Văn cung nhuốm máu, Thủ Nhân, ngươi thật sự cho rằng Văn cung không có cách để chống cự lại thật à?”
“Nhất phẩm tiền bối đang thử thăm dò, thậm chí lãp phu cho rằng vị tiền bối này không ngờ Văn cung sẽ không chống cự lại.”
“Nhưng càng không chống cự lại thì càng đại diện cho ý nghĩ muốn tách ra của Văn cung Đại Ngụy càng lớn, hơn nữa chuyện mà Văn cung Đại Ngụy âm mưu lại càng lớn hơn.”
“Có lẽ sẽ thật sự gây ra tai họa cho thiên hạ đó.”
Trần Chính Nho đáp lại, nói cho Hứa Thanh Tiêu biết một sự thật, ngày đó Ngô Minh đã khiến cho Văn cung nhuốm máu, mặc dù rất oai phong cũng khiến cho lòng người ta rất thoải mái, đồng thời làm lộ ra sự vô năng của Văn cung.
Nhưng trên thực tế thì không phải Văn cung vô năng, chỉ là Văn cung không muốn vì chuyện này mà dùng đến đại sát khí thật sự.
“Dưới thiên uy của nhất phẩm, Văn cung còn có át chủ bài gì nữa?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi không hiểu. Nhất phẩm có năng lực hủy thiên diệt địa, Văn cung còn có đại sát khí gì nữa?