Chương 950: 12 Tập Chu Thánh, Hứa Thanh Tiêu Ngộ Thánh Đạo, Dị Tượng Kinh! (1)
Bài viết của Trần Tinh Hà không phải là rất tốt, nhưng cũng không kém, chỉ ra được điểm quan trọng, nhưng đối với Đại Ngụy trước mắt cũng không thích hợp.
Có điều tổng thể mà nói cũng coi như không tệ, Hứa Thanh Tiêu đánh giá.
Ất trung.
Đánh giá văn chương, Ất Giáp Bính Đinh Liệt, sau đó chia nhỏ thượng trung hạ.
Ất trung không tính là kém, nếu có thể lấy được ba điểm Ất trung mà nói, trúng cử không thành vấn đề, đương nhiên nếu vận may không tốt, các học sinh cùng thi đều là người tài năng vậy thì đừng nghĩ tới nữa.
Hứa Thanh Tiêu rất công bằng, không có bởi vì Trần Tinh Hà là sư huynh của mình mà từ đó tăng điểm.
Nên chấm thế nào thì chấm thế đó.
Cứ như vậy.
Lại trôi qua hai canh giờ.
Tiếng chuông kết thúc khoa cử cũng theo đó vang lên.
Tiếng chuông reo.
Tất cả khảo quan đi xuống, thu bài thi của các thí sinh lại.
Đại bộ phận mọi người đều có vẻ có chút khẩn trương, bọn họ đã viết xong hết, chỉ là vẫn cố đọc lại mà thôi.
Cũng có một số người còn chưa viết xong, cũng không dám nói thêm gì, dù sao chuông vang lên, nhất định phải thu hồi đề thi, không cho phép kéo dài thời gian.
Nếu kháng cự thì được coi là từ bỏ khoa cử.
"Ngày mai giờ mão, khoa cử lần thứ hai, chư vị thí sinh trở về nghỉ ngơi cho tốt."
Lúc này, giọng nói của Vương Tân Chí vang lên, thông báo cho mọi người ngày mai đến tham gia lần khảo thí thứ hai.
Sau khi chờ các thí sinh rời đi hết.
Mọi người cũng bắt đầu bận rộn phê duyệt những bài thi này.
Đây là khoa cử của Đại Ngụy, chủ khảo quan có thể phê duyệt tại chỗ, cũng có thể lựa chọn sau khi thu bài thi xong thì tập trung phê duyệt.
Dù sao trong tình huống nếu có bài văn chương cực tốt, sẽ xuất hiện các loại dị tượng, nếu không tệ, cũng ắt sẽ có Đại Nho đọc.
Ban đêm.
Hứa Thanh Tiêu ngồi trong cống viện, xem xét từng phần bài thi.
Cho đến khi giờ Sửu ba khắc.
Hứa Thanh Tiêu đã đọc xong toàn bộ bài thi.
Bởi vì là đề thi nên tất nhiên cần phải nghiêm túc xem xét, hơn nữa còn phải đưa ra một ít chú thích, trao đổi ý kiến cùng với các giám khảo còn lại.
Mà từ mấy ngàn phần thi này, Hứa Thanh Tiêu càng cảm thấy con người Vu Ích này không đơn giản, đồng thời cũng biết được một chuyện.
Thái độ của người đọc sách trong thiên hạ đối với Chu Thánh.
Cái gọi là tất cả trong một cái nhìn, một ngàn phần bài thi này, ngoại trừ vài người cá nhân, trên cơ bản tất cả mọi người ở trong văn chương đều ít nhiều nhắc đến Thánh nhân.
Sự sùng kính đối với Chu Thánh đã ăn sâu bén rễ rồi.
Người đọc sách sùng kính Thánh nhân, đây không phải là chuyện xấu gì, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại nhạy bén phát hiện, những người đọc sách này, không chỉ là sùng bái Thánh nhân đơn giản như vậy, mà là coi Thánh nhân là tín ngưỡng, một loại tín ngưỡng thâm căn cố đế, trong mắt bọn họ Thánh nhân vượt qua hết thảy, chí cao vô thượng.
Từ một số nội dung của văn chương có thể thấy được, người đọc sách thiên hạ đối với Chu Thánh đã lâm vào một loại mức độ 'cuồng nhiệt' cùng với 'tín ngưỡng’.
Cẩn thận nghĩ lại, Hứa Thanh Tiêu cũng dần dần ý thức được nguyên nhân là gì.
Thánh nhân quả thực cao cao tại thượng, đây là không thể nghi ngờ, cũng là không dễ nghi ngờ, người đọc sách sùng kính Thánh nhân, là biểu hiện tôn sư trọng đạo.
Và đối với các bản thân Thánh nhân mà nói, họ hy vọng rằng kiến thức của mình, ý tưởng trung tâm của riêng mình được truyền đi, hy vọng rằng tất cả mọi người có thể hiểu được suy nghĩ của họ, do đó xây dựng một thế giới đầy Chính khí.
Đó là suy nghĩ của mỗi thế hệ Thánh.
Nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ của Thánh nhân.
Nhưng các môn đồ của các vị Thánh lại không nghĩ như vậy, bởi vì bọn họ đã đi theo Thánh nhân, không hiểu sao sinh ra một loại 'phù phiếm' một loại 'kiêu ngạo' xuất phát từ nội tâm.
Đợi sau khi Thánh nhân qua đời, bọn họ cũng sẽ chuyển mình biến đổi, biến thành người phát ngôn của Thánh nhân trên thế gian.
Mà vì củng cố quyền lực, vì tiếp tục trở thành người phát ngôn của Thánh nhân, cho nên bọn họ không ngừng tẩy não cho hậu thế, tẩy não cho người đọc sách đời sau.
Từ nhỏ đến lớn đã thấm nhuần tư tưởng 'Thánh nhân chí cao', mỗi một câu nói của Thánh nhân, ngươi đều phải nhớ kỹ, mỗi một quyển sách của Thánh nhân, ngươi cũng phải nhớ kỹ.
Mà vì để cho người đọc sách ngoan ngoãn nghe lời, cần triều đình phụ trợ, khoa cử liền trở thành cạnh tranh lớn nhất để củng cố địa vị.
Cho dù người đọc sách có thực sự đọc sách hay không, nhưng ngươi có muốn làm quan hay không? Có muốn nổi bật không? Ngươi có muốn sống một cuộc sống tốt hơn hay không?
Muốn thì ngươi phải đọc sách, thi khoa cử, mà nội dung khoa cử trên cơ bản đều là do Chu Thánh nhất mạch khống chế.
Tiếp theo học cái gì trong lòng ngươi hiểu rồi chứ?
Đây là địa vị nội bộ vững chắc, thông qua khoa cử để hạn chế người đọc sách.
Mà địa vị bên ngoài vững chắc, chính là phương pháp trực tiếp nhất, phân chia giai cấp, chèn ép dị chủng.
Nội bộ dựa vào khoa cử để củng cố địa vị, bên ngoài chính là phân chia giai cấp, phân chia như thế nào? Rất đơn giản, tiếp tục tô vẽ Chu Thánh.
Nâng Thánh nhân cao lên đến vô hạn, lúc Thánh nhân còn chưa chết, địa vị có thể còn không cao như vậy, nhưng Thánh nhân sau khi chết, địa vị cao ngất vô hạn, truyền bá hết đời này đến đời khác.
Chu Thánh đã làm những chuyện đó, Chu Thánh đã nói qua những lời gì, sau đó mỹ hóa Thánh nhân, trên thực tế Thánh nhân cũng có cảm xúc, cũng có dục vọng, chỉ là bọn họ biết khắc chế, hiểu đạo lý.
Nhưng sau khi các vị Thánh chết, các môn đệ của họ bắt đầu truyền tụng Thánh nhân, các vị Thánh không phạm một sai lầm nào, các vị Thánh đã từng vì học tập mà đứng trong băng và tuyết như thế nào.
Có thì cũng chuyện thật, có người là chuyện giả, có người thậm chí bản thân mình có phải là Chu Thánh nhất mạch hay không cũng không biết.
Nhưng chỉ cần không ngừng tuyên truyền, không ngừng truyền tụng, một đời lại một đời, ai còn có thể nhớ rõ là thật hay giả?
Nhất là đối phương là một vị Thánh nhân, ngươi dám nghi ngờ sao?