Chương 959: Thánh Đạo Của Hứa Thanh Tiêu, Đối Thoại Với Chu Thánh (4)
Khi thanh âm này vang lên.
Chu Thánh khẽ nhíu mày, nhìn vòm trời, sau đó lại nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.
"Đây là tên ngốc nào?"
"Vì sao phải ngăn cản ngươi thành thánh?"
Chu Thánh mở miệng, nói chuyện như người bình thường, làm cho Hứa Thanh Tiêu trong khoảng thời gian ngắn có chút nghẹn lời... Nhưng Chu Thánh dường như càng thêm nghi hoặc, không rõ vì sao đối phương muốn thỉnh mình ngăn cản Hứa Thanh Tiêu thành thánh?
À... Cái này.
Hứa Thanh Tiêu lập tức không biết nên giải thích như thế nào.
Suy nghĩ một chút, Hứa Thanh Tiêu vẫn mở miệng nói.
"Thánh nhân tại thượng, đây là môn đồ của ngài, là một vị bán thánh."
Hứa Thanh Tiêu trả lời như thế.
"Môn đồ của ta?"
Trong nháy mắt, Chu Thánh không khỏi lại dời ánh mắt nhìn về phía vòm trời, rất nhanh hắn cau mày nói.
"Môn đồ của ta, hẳn là sẽ không ngu xuẩn."
“Ngăn cản ngươi thành thánh làm gì? Ngay cả khi có hận thù lớn hơn nữa, nho giáo nhân ái, nên cảm thấy vui mừng, ngăn trở người thành thánh, việc này là một chuyện tai hại đối với thương sinh trong thiên hạ."
"Tại sao hắn ta lại như vậy?"
Chu Thánh nhịn không được cất giọng ngờ vực.
Hắn thân là thánh nhân, càng hiểu được sự nhân ái, nho giả đại công vô tư, đại ái vô cương, cho dù không thích người khác, nhưng nếu đối phương làm việc vì thương sinh trong thiên hạ, như vậy tư là tư, công là công.
Có thể không giao hảo với đối phương, nhưng cũng không thể đi hãm hại người khác, nếu không thì đây là thứ nho sinh gì vậy?
Nghe thấy lời ngờ vực của Chu thánh, Hứa Thanh Tiêu ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nói thật hiện tại người đọc sách trong thiên hạ trông như thế này, thật sự làm cho Hứa Thanh Tiêu không thể không tò mò, Chu Thánh rốt cuộc là người như thế nào?
Hiện giờ xem ra, giống như những gì mình đã phỏng đoán, Chu Thánh là thánh nhân, có thể trở thành thánh nhân, sao có thể như thế?
Mà đám người đọc sách Văn cung Đại Ngụy này, hiển nhiên là triệt để bóp méo ý của thánh nhân.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu không khỏi tỉ mỉ kể ra hết tất cả sự tình cho Chu Thánh biết. Có điều Hứa Thanh Tiêu cũng không kể quá chi tiết, mà là đại khái kể sơ qua.
Nhưng mà, khi Hứa Thanh Tiêu kể xong tất cả mọi chuyện.
Giọng của Chu Thánh vang lên.
"Ngươi không có lừa ta?"
"Việc này không nên."
"Đám đồ đệ này của ta, tuy rằng tư chất cũng không ổn, nhưng không cái lý nào lại như thế?"
"Thứ mà lão phu dạy bọn họ là nhân ái hàng thật giá thật, tại sao trong đám bọn họ ai nấy đều âm hiểm như vậy?"
"Không được, cứ tiếp tục như vậy, còn là Nho giả sao? Có khác gì kẻ tiểu nhân? ”
"Mịa nó."
Chu Thánh không hiểu sao có vẻ hơi kích động.
Nếu như nói lúc trước, Chu Thánh không hề bất kỳ thay đổi tâm trạng nào nào, nhưng sau khi nghe xong chuyện Văn cung làm ra, cả người Chu Thánh đều kích động.
Là kích động lạ thường.
Đến cuối cùng, Chu Thánh còn mắng một câu thô tục, làm cho Hứa Thanh Tiêu choáng váng.
Giỏi lắm, không ngờ thánh nhân cũng chửi mẹ nó?
Có điều ngẫm lại cũng đúng, môn đồ của mình, nếu nói không có tiền đồ, cái này không có gì để nói, chỉ có thể nói hậu duệ không ổn.
Nhưng vấn đề là, môn đồ của mình, làm xằng làm bậy, hãm hại người khác, ích kỷ hết sức, như vậy không được, ngươi hoàn toàn vi phạm quy tắc Nho đạo rồi.
Thế này có khác nào khinh sư diệt tổ?
Nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn lên tiếng khuyên nhủ một câu.
"Thánh nhân chớ có tức giận."
"Nhưng mà, bọn họ còn nói những thứ này đều là ngài dạy, là ý tứ của ngài."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói.
Lời này vừa nói, Chu Thánh choáng váng luôn.
"Ta nói sao? Ta nói như vậy từ khi nào? ”
"Mịa nó ta cứ luôn nói cho bọn họ biết, làm người phải khiêm tốn, nho giả phải nhân ái, phải đại công vô tư, đây không phải là hại ta sao?"
Chu thánh ngây ngẩn cả người.
Bản thân đã nói những lời như vậy từ khi nào vậy? Bản thân hàng ngày nói, hàng ngày giảng, phải nhân ái, phải khiêm tốn, phải yêu vô bờ bến, không ghen tị với người khác, phải khen ngợi người khác, cố gắng thật tốt.
Nhưng không nghĩ tới, môn đồ của mình lại chơi chiêu này?
Hừ.
Giờ khắc này, đầu óc Chu Thánh đau nhói.
Chỉ là trong phút chốc, Chu Thánh bỗng nhiên biến đổi thần sắc, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.
"Ta biết rồi!"
"Ta hiểu rồi."
Hắn bỗng nhiên lên tiếng, làm Hứa Thanh Tiêu có chút hiếu kỳ.
"Thánh nhân, ngài hiểu cái gì?"
Hứa Thanh Tiêu tràn ngập sự hiếu kỳ.
"Không, môn đồ ta tuyệt đối sẽ không như thế, là có người cố ý."
"Thủ Nhân, ngươi có biết tiên thi không?"
Chu Thánh mở miệng, hỏi Hứa Thanh Tiêu.
Biết.
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
Mà Chu Thánh lập tức nói.
"Trước khi Thái tổ thành lập Đại Ngụy, trên trời có tiên thi rơi xuống, mà Thái Tổ cũng không phải là người đầu tiên nhìn thấy tiên thi."
"Căn cứ theo điều tra của ta, tổng cộng có năm người nhìn thấy tiên thi trước cả Thái tổ, nói chính xác thì không phải năm người, vì có mấy kẻ là yêu tộc."
"Nói tóm lại, trong năm người này, nhất định có một người là Nho giả, năm đó ta thành thánh, đã phát giác ra hắn, có điều hắn ẩn giấu quá kỹ, người này hẳn là có bí mật lớn gì đó."
"Bí mật này có quan hệ rất lớn với thiên địa âm dương lực, mà dương lực có quan hệ rất lớn với Nho giả. Ta hoài nghi người này chờ ta biến mất, trà trộn vào trong Văn cung."
"Hoặc là hậu duệ của hắn, trà trộn vào trong Văn cung, hơn nữa còn trở thành người nắm quyền trong Văn cung, đánh lừa người đọc sách thiên hạ, thông qua thủ đoạn, khiến cho bọn họ dần dần quên đi bản tâm Nho đạo."
"Cho nên người đọc sách Văn cung mới biến thành như vậy."
"Nho chẳng phải Nho, người đọc sách chẳng ra người đọc sách, khả năng này rất lớn, Thủ Nhân, ngươi nhất định phải nghiêm túc điều tra việc này, việc này không đùa được đâu, mưu đồ của người này, quá lớn, muốn triệt để bại hoại căn cơ Nho Đạo."
"Nếu hắn ta thật sự thành công, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, thậm chí ta nhìn thấy tương lai của ngươi, tương lai của ngươi, có liên quan đến người này, ngươi nhất định phải điều tra rõ ràng, là ai."
"Biết chưa?"
Tốc độ nhả chữ của Chu thánh cực nhanh, báo cho Hứa Thanh Tiêu, đồng thời cũng tiết lộ một bí mật mới.
"Trà trộn vào Văn cung? Nắm trong tay thực quyền, bại hoại căn cơ nho đạo?"
"Hừ"
Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, nói thật hắn không nghĩ tới lại là như vậy.