Chương 963: Đi Vạn Dặm Đường, Ngộ Thánh Nhân, Minh Quân Tử Ý (2)
Nghe nói như vậy, Nữ đế có chút trầm mặc, nàng trầm mặc cũng không phải bởi vì luyến tiếc Hứa Thanh Tiêu rời khỏi Đại Ngụy, là bởi vì lo lắng Hứa Thanh Tiêu, sợ Hứa Thanh Tiêu trả giá quá nhiều, tất cả áp lực đều đổ lên người Hứa Thanh Tiêu.
"Hứa ái khanh."
"Khanh không cần như thế, không cần gánh vác tất cả mọi chuyện lên người mình, trẫm đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, mặc dù không cách nào ngăn cản Văn cung tách ra, nhưng có thể giảm bớt ảnh hưởng."
"Chuyện thành thánh, không thể kích động."
Giọng Nữ đế ôn hòa nói, biện pháp mà nàng nói, chính là dẫn dắt thế lực tiên môn vào Đại Ngụy, trên thực tế nàng sao có thể không biết đến sự xuất hiện của thế lực tiên môn, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với thế cục Đại Ngụy.
Nhưng vậy thì sao?
Nàng chỉ ong Hứa Thanh Tiêu không cần quá mệt mỏi, cũng đừng đặt tất cả áp lực vào người Hứa Thanh Tiêu.
"Bệ hạ, thế lực tiên môn chung quy không đáng tin cậy."
"Văn cung tách ra, Đại Ngụy bất kể như thế nào cũng cần một vị thánh nhân, ta cũng cần thành thánh, bệ hạ, ý của ta đã quyết."
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu về phía Nữ đế, nhưng ngữ khí của hắn lại kiên định hơn bình thường.
Hắn muốn thành thánh, không chỉ vì vương triều Đại Ngụy, mà còn là vì bản thân.
Nghe nói như vậy, Nữ đế trầm mặc.
Cuối cùng, Nữ đế thở dài, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.
"Nếu ái khanh đã quyết định, trẫm, cũng không tiện ngăn trở gì, ái khanh, đây là long phù Đại Ngụy của trẫm, khanh cầm lấy, Ngô tiên sinh hẳn là đi cùng khanh đúng không?"
Nữ đế quan tâm hỏi.
"Vâng, sư phụ ta cũng đi cùng."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi, có Ngô tiên sinh ở đây, trẫm an tâm rồi, có điều long phù khanh cầm lấy đi, nếu cần trẫm hỗ trợ, khanh cứ việc mở miệng."
"Còn nữa, đây là ngọc bội long văn, ngươi cũng cầm theo đi, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, có thể cứu khanh một mạng."
Hứa Thanh Tiêu ra ngoài, Nữ đế bỗng nhiên rất lo lắng, nàng liên tiếp lấy ra long phù Đại Ngụy, thậm chí cuối cùng lấy ra một miếng ngọc bội long văn, đây là dùng để hộ thân, tác dụng rất lớn.
Nữ đế ra tay, tất nhiên sẽ không keo kiệt,
"Đa tạ bệ hạ."
Hứa Thanh Tiêu cũng không giả tạo, nếu là thứ giữ mạng, tất nhiên có nhiều tiện ích.
"Bệ hạ, vậy thần cáo lui trước."
Sau khi Hứa Thanh Tiêu nhận lấy ngọc bội, cũng không có nhiều lời, hắn muốn rời đi, rời đi sớm một chút là tốt nhất, đi ngắm sơn hà tuyệt đẹp này, cảm ngộ thánh đạo của mình.
"Ừ."
Nữ đế cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu, sau đó nhìn theo Hứa Thanh Tiêu rời đi.
Nhưng ngay khi Hứa Thanh Tiêu đi tới cửa đại điện, giọng của nàng lại vang lên.
"Hứa ái khanh."
Khi Nữ đế mở miệng, Hứa Thanh Tiêu quay đầu nhìn lại.
"Đi đường cẩn thận."
Thấy Hứa Thanh Tiêu quay đầu lại, Nữ đế bình thản lên tiếng, bảo Hứa Thanh Tiêu dọc đường đi chú ý an toàn.
Nghe được lời này, Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, sau đó cúi chào về phía Nữ đế, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Không biết vì sao, chờ Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn đi khỏi rồi, Nữ đế hơi có chút lo lắng, nàng quả thực lo lắng cho an nguy của Hứa Thanh Tiêu, lo lắng Hứa Thanh Tiêu xảy ra chuyện.
Chẳng qua, rốt cuộc nguyên nhân lo lắng là gì, Nữ đế cũng không rõ ràng lắm.
Và đồng thời.
Sâu trong cung điện.
Trong một gian cung điện, một cái lò luyện đan đặt trong phòng, tràn ngập khói trắng bay lượn, một lão giả ngồi xếp bằng ở đấy, mà thân ảnh Ngô Minh cũng xuất hiện trước mặt lão.
"Lão Triệu, ta muốn đi ra ngoài một chuyến."
Giọng Ngô Minh vang lên, nhìn lão giả ngồi xếp bằng ở đấy, ngữ khí có vẻ tùy ý.
"Đi đâu?"
"Ngươi không thanh trừ ma khí?"
Lão giả nhíu mày, lão mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, đầu tóc bạc, khuôn mặt gầy gò, trong ánh mắt càng mang theo một chút mệt mỏi, đượm vẻ xế chiều.
"Đồ nhi ta muốn đi ra ngoài một chuyến, hắn muốn thành thánh, ta đi theo bảo kê cho hắn."
Ngô Minh trực tiếp lên tiếng.
"Thành thánh?"
"Đi theo bảo kê?"
"Cho dù là thành thánh, cần ngươi đi theo bảo kê sao? Ngô Minh, ngươi làm gì có thời gian để trì hoãn, ma khí mà ma vực mang đến, chúng ta vẫn không cách nào loại bỏ sạch sẽ, mỗi lần đều không đủ thời gian, hiện tại lại trì hoãn ba năm. ”
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi sống qua hai trăm tuổi được sao?"
"Hơn nữa, đồ nhi ngươi chỉ cần không rời khỏi Đại Ngụy, có thể gặp phải nguy hiểm gì?"
Triệu Nguyên mở miệng, mày nhíu chặt hơn, hắn là vị nhất phẩm võ giả đầu tiên của Đại Ngụy Triệu Nguyên, Ngô Minh là vị thứ hai.
"Không, đồ nhi ta thiên tư phi phàm, nếu không có sự bảo vệ của ta, lỡ như thật sự có hạng tiểu nhân ra tay, cũng rất phiền toái, dù sao hắn không ở bên cạnh, ta không thể nhanh chóng ra tay, một khi có bất kỳ sơ suất nào, cho dù giết sạch bọn chúng, cũng không cứu vãn được."
Ngô Minh lên tiếng.
Giọng điệu của hắn lạnh như băng không gì sánh được.
Nhưng sau khi Triệu Nguyên nghe được lời này, lại hơi trầm mặc, sau đó lắc đầu nói.
"Thật không biết vì sao ngươi lại thu hắn làm đồ đệ."
"Một nho đạo đọc sách, sao có thể thích hợp với võ đạo ta? Ngươi chẳng lẽ muốn mượn năng lực của Hứa Thanh Tiêu đánh vào Nho đạo? Để cho mọi người trong nho giáo đều tập võ? ”
Triệu Nguyên thật sự nghĩ không ra vì sao Ngô Minh lại coi trọng Hứa Thanh Tiêu như vậy.
Triệu Nguyên nghe nói qua về Hứa Thanh Tiêu này, hắn luôn ở kinh đô Đại Ngụy, sao có thể chưa từng nghe nói qua đại danh của Hứa Thanh Tiêu?
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu là người nho đạo, không phải người của võ đạo hắn, nếu Hứa Thanh Tiêu tu luyện võ đạo, hắn có thể còn có thể đi gặp một lần, nếu có thể sẽ thu hứa Thanh Tiêu làm đồ đệ.
Đương nhiên cũng chỉ là đệ tử ký danh mà thôi.
Muốn trở thành đệ tử nội môn của mình sao? Không phải khinh thường Hứa Thanh Tiêu, mà là không thích hợp.
Nhưng Ngô Minh thu Hứa Thanh Tiêu làm đồ đệ, thật sự làm cho hắn có chút không thể hiểu nổi?
Nếu không phải mình bây giờ cần phải thanh trừ ma khí lần cuối, hắn không chừng phải đi xem một chút, gặp mặt Hứa Thanh Tiêu này, có thể làm cho Ngô Minh chủ động thu nhận đồ đệ, chắc chắn có chút bản lĩnh.
Nhưng hắn cũng chỉ là tò mò mà thôi, dù sao Hứa Thanh Tiêu là một người đọc sách, chẳng lẽ còn là thiên tài võ đạo?