Chương 994: Kiếm Vấn Tâm, Tuyệt Thế Bán Thánh, Văn Cung Á Thánh, Đăng Tràng! (5)
Giờ phút này, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu rơi lên trên người Tào nho.
Ánh mắt này lạnh lẽo thấu xương.
“Suýt chút nữa quên mất là các ngươi có tận mấy lão cẩu.”
“Cùng chết đi.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói. Hứa Thanh Tiêu chỉ một phát thôi là bắt được Tào nho và Phương nho.
Giờ phút này Phương nho có chút mơ hồ. Mình cũng không nói gì mà, sao lại bắt mình rồi?
Nhưng Hứa Thanh Tiêu quan tâm sao?
Cơ bản là hắn mặc kệ.
Giờ phút này, Hứa Thanh Tiêu giống như hổ đói nhào dê, biến Tào nho, Phương nho và Hồng Chính Thiên thành giống như bùn nhão.
Ba người kêu cũng không kêu ra ngoài, miệng đầy răng đều bị đánh gãy, chảy máu không ngừng.
Về phần những người khác thì từng người đều đứng ở bên đó. Bọn họ muốn thuyết phục nhưng không dám thuyết phục. Ai lại dám mở miệng chứ?
Mở miệng là chết.
“Có còn mạnh miệng nữa hay không?”
“Còn còn đem tai họa đến cho muôn dân hay không?”
“Tào nho, có còn kêu hay không?”
“Phương nho, có còn muốn tôi nhận sai rồi hay không?”
“Sao? Câm rồi?”
Hứa Thanh Tiêu đánh ba người đến mức đau không muốn sống, có thể nói là hung bạo thở dài một hơi.
Ba người không nói gì.
Lúc này, sau lưng Hứa Thanh Tiêu ngưng tụ Hạo nhiên chính khí, thành thước.
Văn khí của hắn.
Chỉ trong chốc lát, thước đã phân ra nghìn chiếc treo trên người phần lớn nho sinh của Đại Ngụy văn cung.
“Nho sinh các ngươi vì tư dục của bản thân mà muốn rời khỏi Đại Ngụy, không màng đến sự nguy hiểm của muôn dân Đại Ngụy.”
“Đây là tội chết!”
“Hôm nay, xử cực hình nho đạo.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng. Hắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào. Chu thánh nhất mạch, đây là thời điểm phải thanh lý.
Đương nhiên mục đích làm như vậy vẫn là vì bức ép người chân chính đứng sau màn xuất hiện.
Hắn ta không xuất hiện thì Hứa Thanh Tiêu ăn ngủ không yên.
Bốp!
Mấy nghìn chiếc thước rơi xuống, mạnh mẽ quật vào những nho sinh này. Bọn họ vừa mới chịu sự tra tấn của kiếm vấn tâm, hiện tại lại phải nhận đau đớn thế này.
Làm sao không khó chịu chứ?
Tiếng quỷ khóc sói tru vang lên không ngừng, tiếng kêu thảm thiết thê lương cũng vang lên từng đợt.
Thước cực kỳ đáng sợ, mạnh mẽ quật vào người nho sinh văn cung.
“Hứa thánh, tha cho chúng ta đi, tha cho chúng ta. Chúng ta chỉ là hồ đồ nhất thời thôi, hồ đồ nhất thời thôi.”
“Khẩn cầu Hứa Thánh cho tôi một con đường, khẩn cầu Hứa thánh cho tôi một con đường.”
Những người này liên tục kêu khóc. Bọn họ quỳ trên mặt đất, hướng về phía Hứa Thanh Tiêu dập đầu nhận sai, đau đớn đến mức nghi ngờ cuộc sống.
Gần như là muốn tự bị bịt mình lại.
Hơn nữa nếu cứ đánh xuống như thế này thì bọn họ thật sự bỏ mạng xuống suối vàng.
“Hồ đồ nhất thời sao?”
“Đúng là buồn cười.”
“Các người hồ đồ nhất thời mà suýt chút nữa đạt muôn dân Đại Ngụy vào trong nước sôi lửa bỏng, thiệt cho các ngươi vẫn là người đọc sách.”
“Hôm nay hãy dùng mạng của các ngươi để đền bù cho sai lầm đi.”
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng.
Nói xong những lời này, Hứa Thanh Tiêu vung tay lên, Hạo nhiên chính khí tràn ngập khắp văn cung. Còn hắn thì cũng từ từ cất tiếng.
“Hôm nay! Hứa Thanh Tiêu ta chứng đạo thành Thánh, Tân thánh vì Đại Ngụy.”
“Căn cơ của người đọc sách trong thiên hạ đã xấu, Chu thánh nhất mạch lại không có chút nhân ái nào, hôm nay xin trời minh giám.”
“Ta nguyện lập mười hai lời nguyện lớn vì muôn dân thiên hạ, vì đạo lý thiên hạ, vì chính đạo thế gian đang chờ, khẩn cầu thiên địa minh ngộ.”
“Phế căn cơ của văn nhân Chu thánh nhất mạch, phế căn cơ của ngụy quân tử trong thiên hạ, còn thiên địa càn khôn tươi sáng!”
“Bản thánh, nguyện trả giá bằng thánh vị!”
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vô cùng to lớn, thần sắc của hắn kiên định, vô cùng cuồng nhiệt, nguyện lập xuống mười hai lời nguyện lớn, thậm chí còn nguyện hy sinh vị trí Bán Thánh của mình để quét sạch ngụy quân tử trong thiên hạ.”
Đây không phải là kiếm chuyện mà Hứa Thanh Tiêu như này là muốn vạch mặt Chu thánh nhất mạch.
Phải trảm sạch căn cơ của Chu thánh nhất mạch.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, không có người nào không kinh ngạc đến ngây người.
Cho dù là trong cung Đại Ngụy, Trần Chính Nho, Vương Tân chí, Cố Ngôn và trăm quan choáng váng hay thậm chí là Nữ Đế cũng sững sờ đứng yên tại chỗ.
Người đọc sách trong thiên hạ cũng mơ hồ, các thế lực lớn cũng yên lặng.
Biết rằng Hứa Thanh Tiêu hắn hung ác gan dạ nhưng thật sự không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu lại cấp tiến như thế.
Vừa trở thành Bán thánh, bây giờ lại diệt cỏ tận gốc, thà rằng phải hy sinh vị chí Bán thánh của mình sao?
Thử hỏi có mấy người có thể làm được?
Cũng chỉ có một mình Hứa Thanh Tiêu là làm được đúng không?
Bên trong Đại Ngụy văn cung.
Hồng Chính Thiên bị đánh cho hồ đồ, có điều Hứa Thanh Tiêu nghỉ ngơi một hồi xong, Hạo nhiên chính khí trong cơ thể hắn ta cũng dần được chữa trụ. Sau khi hắn ta tỉnh táo xong, nghe thấy câu nói này của Hứa Thanh Tiêu thì cả người lộ ra vẻ không thể tin được.
Hứa Thanh Tiêu đây là muốn làm gì?
Hắn điên rồi sao?
Hồng Chính Thiên thật sự không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu lại không tiếc bất cứ giá nào như vậy. Hôm nay đây chính là đang muốn đồng quy vô tận cùng với Đại Ngụy Văn cung.
Không đúng, Hứa Thanh Tiêu chỉ hy sinh vị trí Bán Thánh của mình, nhưng lại muốn Chu Thánh nhất mạch hủy diệt hoàn toàn sao.
Người này đúng là một tên điên, từ đầu đến cuối là một tên điên.