Vẻ mặt ông Trần Nhị thoáng chốc sững sờ, không tin được thốt một câu: “Mi ngon đấy, thành tinh luôn rồi nhỉ, khống chế được cả lửa đen!”
Đạo sĩ quỷ nâng tay lên, ngay tức khắc trong bóng đêm đằng sau cửa vang lên tiếng bước chân lục tục.
“Gì cơ?”
Tôi trừng mắt, thấy có rất nhiều người gầy đét mặt mày trắng hếu bước ra từ sau lưng tên đạo sĩ quỷ.
“Đám này là người gì thế ông?”
Ông Trần Nhị lắc đầu: “Mấy tên đó không phải là người, là cương thi, thi thể bị tên đạo sĩ quỷ đó điều khiển đấy.”
Ánh mắt đạo sĩ quỷ cáu tiết, hai tay cũng bắt đầu làm phép. Đám cương thi đằng sau lưng gã cũng bắt đầu đi về phía chúng tôi.
“Làm sao đây?” Tôi bắt đầu hơi luống cuống, dù gì cũng là lần đầu nhìn thấy loại hoạt sát cương thi này.
Chỉ thấy ông Trần Nhị một tay bấm quyết đứng chắn trước người tôi: “Nhóc con, nhìn cho kỹ!”
Trong lúc ông nói câu đó, tôi cảm nhận được nhiệt độ nóng bừng tỏa ra từ thân thể ông, sau đó ông mở miệng niệm: “Gió ngừng bảy trận, Li Hỏa quyết!”
“Oành!”
Đạo thuật của ông Trần Nhị rất cao minh, chỉ phất một cánh tay là nhấc hẳn lên một dây xích phừng phừng lửa. Chỉ cần đám cương thi chạm phải thì cả người sẽ bị bốc cháy.
“Grao grao graooooo!”
Trong phút chốc, ánh lửa khắp chốn. Đạo sĩ quỷ nhìn thấy đám cương thi gã nhọc lòng nghiên cứu bị tiêu diệt trong chớp mắt, lập tức nổi điên, lớn tiếng gầm thét: “Ta phải giết chúng bay!”
Nói xong, thình lình gã hóa thành thi thể yêu quái, dài hơn ba mét. Trước ngực sau lưng xồm xoàm lông cứng đen thui, mặt mày dữ tợn, hai cái răng nanh nhọn hoắc nhô ra, tứ chi nằm dài ra đất, nhìn dáng vẻ đang dồn sức chuẩn bị nhào qua.
Nhìn con quỷ vừa lớn vừa mạnh như vậy, tôi sợ đến mức không biết phải làm sao, chỉ có thể hai tay bấm quyết, lợi dụng Định Tâm quyết mới có thể miễn cưỡng ổn định được bản thân.
Ngược lại, ông Trần Nhị bình tĩnh nhàn nhã, với tay lấy đồ vật được quấn băng vải kín mít sau lưng xuống.
“Hóa thành thi thể yêu quái à? Lão phu cũng lâu rồi chưa hoạt động gân cốt đâu!”
Chỉ thấy thứ được quấn băng vải kín mít kia chính là một thanh đại đao, trên sống đao khắc một con hổ dữ tợn. Ông Trần Nhị cầm thanh đao trong tay, khí trường quanh người lập tức mạnh hơn.
Cũng không biết có phải tôi hoa mắt hay không mà lúc này hình như bóng lưng của ông Trần Nhị trở nên cực kỳ cao lớn, ông cũng không còn là thân xác già nua nữa mà lộ ra từng múi từng múi cơ bắp chắc nịch.
Lúc này trong miệng tôi không khỏi thốt ra một câu: “Đây… đây chính là Thiên Cẩu Hổ Sát ư?”
“Nhóc con, cháu lùi lại, lát nữa ông sợ làm cháu bị thương lây đấy!”
Ông nói xong, tôi chỉ đành lùi lại, hiện giờ không có chuyện gì của tôi cả.
Lúc này Lý Bội Bội trong chiếc bông tai cũng hiện ra, trốn đằng sau lưng tôi. Hình như dương khí trên thân thể ông Trần Nhị tỏa ra mạnh mẽ quá, hoàn toàn lấn át âm khí xung quanh, ngay cả Lý Bội Bội cũng thấy khó chịu.
“Tên đạo sĩ già kia! Mi cứ phải phá hỏng kế hoạch chuyển sinh của ta sao hả?”
Ông Trần Nhị ưỡn ngực thẳng vai, khóe miệng cười lạnh: “Âm dương cách biệt, ta há có thể để mi phá hoại quy tắc?”
“Vậy thì xuống âm tào địa phủ với ta đi!”
Tên đạo sĩ quỷ kia hóa thành yêu quái nhào qua tấn công cơ thể của ông Trần Nhị.
Ông Trần Nhị cúi người, một tay cầm chắc thanh đại đao nặng hơn 20 ki-lô-gram, chém thẳng lên trước!
“Roạt!”
Máu văng tung tóe. Tên đạo sĩ quỷ hét lớn, nhìn cánh tay gã bị chém đứt lìa không một điềm báo trước, bây giờ mới biết được thực lực của ông lão trước mặt.
“Đáng ghét!”
Tên đạo sĩ quỷ gào lên, sau đó túm lấy đám thi thể bị đốt cháy kia gặm cắn điên cuồng.
“Hừ, muốn lợi dụng thi thể để phục hồi âm khí hả? Ta không cho mi thời gian đó đâu!”
Ông Trần Nhị lại một tay múa thanh đao to nặng kia, sau lưng tỏa ra một quầng sáng vàng chói, bốn phía trống trơn vang lên một tiếng hổ gầm.
“Graoooo!”
Âm thanh này tựa như tiếng gà gáy lúc bình minh, trong khoảnh khắc chấn động tất cả quỷ quái xung quanh.
“Gió lửa núi rừng, trời trăng âm dương, Thiên Cẩu nuốt mặt Trời, Hổ Sát quát lệnh!”
“Tan!”
Ông Trần Nhị niệm xong khẩu quyết, thanh đại đao tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, sau đó đao pháp như rồng cuộn uốn lượn. Mỗi một đao đều ngưng tụ linh khí và năng lượng, sau cùng hình thành nên một thanh kiếm khổng lồ, một nhát chém vào eo của tên đạo sĩ quỷ.
Trong chớp mắt, thân thể của tên đạo sĩ quỷ kia bị đứt làm hai, ngay chỗ vết chém có vô số linh hồn ào ạt trào ra. Đó là những linh hồn bị gã nuốt mất, hiện giờ toàn bộ đã được thả ra.
Còn trong mắt tôi lúc này trừ chấn động ra thì vẫn là chấn động.
Đạo thuật của ông Trần Nhị quả thật xưa nay chưa từng có. Vốn tôi cho rằng ông cũng chỉ giống như bố Quách đời thôi, dùng bùa chú và trận pháp, nhưng nào ngờ ông đối phó với hoạt sát lại dùng đến đao pháp mạnh mẽ như vậy!
“Á á!”
“Đạo sĩ quỷ kia, ta sẽ không tha cho mi đâu!”
Bỗng ông Trần Nhị ộc một ngụm máu tươi, có lẽ vừa rồi phát lực mạnh mẽ quá nên bây giờ thân thể bị ảnh hưởng ngược lại.
“Phụt!”
Một tay ông Trần Nhị chống kiếm ngồi thụp xuống đất. Tôi cũng vội đi qua, hỏi ông: “Ông Trần Nhị ơi, ông ổn không?”
Bỗng nhiên ông Trần Nhị trước mắt tôi nhanh chóng già đi. Thân thể ông cũng bắt đầu teo tóp lại. Chuyện này làm tôi trong nháy mắt cảm thấy rất khó hiểu.
Chuyện này là sao?
“Nhóc con, vừa rồi tên đạo sĩ quỷ đó ăn gian!”
“Sao cơ ạ?”
Lúc này tôi mới phát hiện, vai của ông Trần Nhị bị một cái răng nanh của gã đạo sĩ quỷ kia xuyên thủng.
“Thế này…”
Ông Trần Nhị nhắm mắt lại, hỏi: “Gã đó thế nào rồi?”
Tôi quay người lại nhìn tên đạo sĩ quỷ sau lưng, lúc này đã té xuống đất, thân thể bị chém làm đôi, âm khí xung quanh đang dần tan đi.
“Đã chết rồi ạ.”
Ông Trần Nhị gật nhẹ đầu, một tay chống thanh đại đao đứng dậy, nhìn âm khí trong nhà xác đang không ngừng chuyển động lên trên.
“Không ổn rồi, nếu toàn bộ âm khí ở đây di chuyển lên trên thì phần lớn bệnh nhân trong bệnh viện sẽ không chịu nổi thứ âm khí này đâu!”
“Vậy phải làm sao đây ông?”
Nhìn âm khí dày đặc nặng nề thế này, dường như ông Trần Nhị quyết định vài chuyện gì đó. Ông vỗ vai tôi, nói: “Nhóc con, ông bắt buộc phải ngăn cản âm khí ở nơi này.”
Ông nói xong, tôi bèn dìu ông đến chỗ thang máy. Ông ngồi xếp bằng, bảo tôi: “Ông là thân thể Ngũ Hỏa Thuần Dương, có thể hấp thu lượng lớn âm khí vào người, chỉ là, lão phu cũng chẳng phải cái thời mười tám đôi mươi nữa, âm khí nhiều đến thế này thì ông nghĩ cơ thể ông cũng không chịu nổi.”
Tôi không hiểu lời ông, hỏi: “Ông Trần Nhị, ý ông là sao?”
“Nhóc con, trước khi đến đây ông đã xem rồi, mạng của ông sẽ phải ra đi ở đây!”
Ông Trần Nhị nói xong bèn vứt thanh đại đao cho tôi, nói: “Thanh đao này theo ông hơn năm mươi năm, chém giết vô số ác hồn, cũng được ông đặt tên là ‘Hổ Sát’.”
“Cháu ôm thanh đao này đi đi, sau này chém yêu trừ ma cũng là thế giới của người trẻ tuổi các cháu. Ông già rồi, không muốn động đậy nữa!”
Nghe những lời này của ông Trần Nhị, lòng tôi lập tức run lên.
“Ông Trần Nhị, ông không thể thế này, chúng ta về trước rồi hẵng nói, bàn bạc với ông nội cháu và bố Quách đời một chút, nhất định sẽ có cách để cứu mà!”
“Không được đâu, đã muộn rồi!”