Người Đưa Tang Cõi Trần

Chương 30: Sự thật

Ông nội nói đúng, bây giờ đến dũng khí cầm thanh đại đao đó lên tôi còn không có thì làm sao chém yêu trừ ma cho được?

Nghĩ vậy, tôi lập tức về nhà chuẩn bị một chút, còn ông nội ở lại nhà thím hai Lưu dặn dò vài việc.

Đầu tiên là bột lưu huỳnh phải rắc ở chung quanh nhà, không được để sót một kẽ hở nào, nếu không thì Rắn Yêu sẽ chạy trốn được. Thứ hai là dầu thuốc lá, bắt buộc phải bố trí sẵn sàng trong phòng, nếu không Rắn Yêu cũng sẽ thừa cơ khống chế Lưu Mộng.

Cuối cùng ông nội dặn thím hai Lưu đi mua thêm một ít hùng hoàng về. Đây là thứ rắn sợ nhất, chỉ cần rắc lên người Lưu Mộng thì con Rắn Yêu chắc chắn sẽ ra ngoài, đến lúc đó xem tôi và nó đấu phép với nhau.

Hùng hoàng: Một khoáng vật arsenic sulfide, còn được biết đến như là realgar hay "lưu huỳnh rubi" hoặc "arsenic rubi" và "đá hùng hoàng". Nghĩa đen là 'chất màu vàng đực', đối lại với thư hoàng là 'chất màu vàng cái'. Người Trung Hoa cũng biết rõ độc tính của nó và nó thường được rắc quanh nhà để xua đuổi rắn và sâu bọ, cũng như được sử dụng trong y học cổ truyền. Hùng hoàng được pha với rượu gạo để làm rượu hùng hoàng (hùng hoàng tửu) để uống trong các lễ hội thuyền rồng nhằm phòng ngừa xui xẻo, ám chỉ tới các tính chất diệt trừ sâu bọ của nó. Thực tiễn này ngày càng trở nên hiếm gặp hơn nhờ nhận thức về việc hùng hoàng là hợp chất arsenic độc hại.*

Đến tối thì tôi ôm thanh đại đao qua. Sát khí trên thanh đao này rất nặng, chỉ việc đi đến nhà của thím hai Lưu thôi mà nó đã ngập tràn lệ khí rất mạnh.

“Phàm, cách đối phó với yêu quái không khác với đối phó linh sát bao nhiêu, chỉ là yêu quái xảo quyệt hơn, vả lại là do mấy đứa Lưu Mộng tụi nó sai trước nên nếu nó ra thì phải đàm phán với nó, không được nữa mới tiến hành cưỡng chế chém giết!”

Tôi gật đầu, tay nắm cán thanh đao, nhớ lại khi ông Trần Nhị có thể một tay múa thanh đại đao nặng hơn hai mươi ký này thuần thục còn tôi chỉ có thể hai tay múa đao, mà đạo hạnh không đủ còn bị thanh đao bén ngót làm bị thương.

Đối với tôi đây chính là một con dao hai lưỡi không có gì phải nghi ngờ. Bình thường mà nói thì ông nội sẽ không khuyên tôi lấy nó ra.

Nhưng ông nội cũng muốn xem rốt cuộc tôi có thiên phú về mặt này hay không, cũng nghĩ xem ông Trần Nhị chọn tôi rốt cuộc là đúng hay sai.

Mọi thứ sẽ được tiết lộ vào đêm nay.

Tôi và ông nội ngồi ở nhà thím hai Lưu đến mười hai giờ đêm. Từ buổi tối trở đi, hai mắt của Lưu Mộng liên tục phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, tuy ý thức của người vẫn còn chỉ có điều đã bắt đầu thấy tê dại.

“Ông nội!”

Ngay lúc này, tôi hô lên một tiếng, cảm nhận được một trận gió lạnh lẽo thổi đến đằng sau lưng.

Ông nội vuốt chòm râu bạc, gật đầu: “Xem ra nó đến rồi đấy!”

“Rầm!”

Cửa phòng thình lình bị mở tung, Lưu Mộng mặt mày dữ tợn bước ra, cánh tay và đùi toàn là vảy rắn, hai đồng tử rắn trừng lớn, rùng rợn kinh dị.

Tôi chuẩn bị bước lên trước thì một tay ông nội cản tôi lại, hai mắt ông sáng quắc, nói: “Rắn Yêu, ta biết cô gái này đã làm chuyện không đúng với ngươi, nhưng chuyện đã đến nước này, ngươi cũng nên thuận theo tự nhiên. Cô gái này không phải rắp tâm làm sai, ngươi hãy tha cho cô bé đi!”

Ông nội đang cầu xin Rắn Yêu buông tha Lưu Mộng.

Nhưng, Rắn Yêu không chịu hiểu, dùng chất giọng âm u khản đặc của nó, thẳng thừn: “Ả giết cả nhà ta, ta nhất định phải làm cho ả trả giá!”

“Đạo sĩ thối, ngươi còn lo chuyện bao đồng thì ta sẽ giết ngươi luôn!”

Thấy khuyên lơn vô ích, ông nội quát lên với tôi: “Phàm!”

Tôi hít một hơi thật sâu, sải bước lên trước, nhanh như chớp dán lá bùa hùng hoàng đặc chế của ông nội lên trán của Lưu Mộng.

“Bốp!”

Quả nhiên hùng hoàng phát huy công hiệu, chỉ trong nháy mắt con Rắn Yêu kia bị bắn thẳng ra ngoài.

Đây là một con Rắn Yêu đã thành tinh, là một con mãng xà dữ tợn, hai mắt tỏa ánh sáng màu lam, nhanh như tên bắn nhào về phía tôi.

“Cẩn thận!”

Tôi không ngờ nó lại nhanh đến vậy, nên nhất thời không phản ứng kịp.

Thấy con Rắn Yêu nhào về phía tôi há cái mồm to như chậu máu của nó ra, chiếc bông tai đeo trên cổ tôi bỗng phát sáng.

“Bội Bội!”

Tôi theo phản xạ hô một tiếng, một bóng dáng xinh đẹp màu xanh lam hòa trắng xuất hiện trước mặt tôi, một tay cản thế công của con Rắn Yêu.

“Phàm, ngay lúc này!”

Được Lý Bội Bội giúp đỡ, tôi phản ứng lại trong tích tắc, một tay bấm thủ quyết, ba tầng Lôi quyết trùng điệp với nhau, phối hợp với bùa hùng hoàng đánh ra một chưởng lên đầu con Rắn Yêu.

“Phá!”

Rắn Yêu mãng xà thè lưỡi, gào lên hung ác, sau đó dường như tôi và Lý Bội Bội đều bị quấy nhiễu.

Nhưng, bây giờ tôi không nghĩ được nhiều như vậy, trực tiếp giơ thanh đại đao lên, múa may quay cuồng huơ lung tung.

Tôi không sử dụng được thanh đại đao Thiên Cẩu Hổ Sát này, chỉ đành xem nó như một món vũ khí.

Có điều cũng phải nói, khi tôi múa nó lên, dường như đầu óc tôi hòa nhịp với ý thức của ông Trần Nhị vậy.

“Thiên Cẩu Hổ Sát!”

Tôi gầm lớn một tiếng, trong khoảnh khắc cầm thanh đao múa may quay cuồng kia vậy mà lại chém trúng con mãng xà đó!

Sau đó, mãng xà hóa thành một luồng khói đen chui xuống đất.

Âm khí xung quanh cũng dần dần tiêu tan, chuyện này cũng làm cho tôi hơi ngờ nghệch, hỏi ông nội đang ở sau lưng tôi: “Vậy… vậy là xong rồi ạ?”

Ánh mắt ông nội rất nghiêm túc, lắc đầu: “Không đúng, ông nghe Lưu Mộng nói, cháu nó giẫm chết một con rắn nhỏ, nhưng thứ xuất hiện bây giờ lại là một con mãng xà!”

Ông nội liếc mắt nhìn Lưu Mộng đang ngất xỉu trên giường, nói nhỏ: “Xem ra con bé nói dối rồi!”

“Nói dối ạ?”

Thím hai Lưu rất chấn động, sau đó vội nói đỡ: “Không đúng, con bé nhà tôi thật thà có tiếng, chắc chắn nó sẽ không gạt ông đâu!”

“Nhưng bây giờ chuyện ra thế này, đợi nó tỉnh lại rồi bắt buộc phải hỏi cho rõ ràng. Tuy con mãng xà này bị cháu tôi chém trúng rồi nhưng nếu có hậu hoạn gì về sau thì đến lúc đó chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu!”

Nghe mấy lời này của ông nội thì tôi mới biết, làm việc cũng phải biết quan sát.

Rất nhanh sau đó thì Lưu Mộng tỉnh lại. Ông nội lập tức hỏi cô ấy: “Cháu Mộng, cháu phải nói thật với ông, cháu giẫm chết rốt cuộc có phải là một con rắn nhỏ hay không?”

Thấy ánh mắt nghiêm nghị như vậy của ông nội, lúc này Lưu Mộng mới chịu nói thật, cô ấy quả thật giẫm chết một con rắn nhỏ, nhưng sau đó có một con mãng xà bò đến làm cho cả đám sợ chết khiếp.

Trong đó có một học sinh nam cầm một cục đá lên đập lên người con mãng xà đó.

Con mãng xà bị thương nên chui vào hang rắn.

“Sau đó thì sao?”

Ánh mắt Lưu Mộng bối rối, nói tiếp: “Sau đó cháu muốn bỏ đi nhưng các bạn cứ kiên quyết phải giết chết con rắn đó, để cho nó về sau khỏi hại người.”

Lúc đó chỉ có mỗi Lưu Mộng đem theo bật lửa, nên các bạn giật giây cô ấy bật lửa lên rồi quẳng nó vào trong hang rắn, sau đó tìm thêm một ít cỏ khô cành cây khô nhét vào trong hang, xông chết con mãng xà đó!

Nghe đến đây, ông nội lắc đầu: “Ôi, vạn vật đều có linh tính, các cháu làm như thế là xúc phạm đến chúng nó rồi!”

Lúc Lưu Mộng nhớ lại cũng rất hối hận, vì chuyện này mà cả ngọn núi đó cũng bị cháy luôn. Bây giờ cô rất sợ sẽ có người điều tra nên mới giấu diếm chuyện này.

Ông nội hít một hơi thật sâu, bất lực lắc đầu: “Hết cách rồi, đêm nay ông sẽ giúp siêu độ con rắn này vậy.”

Đây là lần đầu tiên ông nội siêu độ cho yêu quái.

Do đây từ đầu là Lưu Mộng sai trước, bây giờ tôi còn giết mất đối phương, ông nội chỉ đành siêu độ để chúng tôi có thể thấy an yên trong lòng.

Sau khi làm xong pháp sự, ông nội nói với Lưu Mộng: “Từ hôm nay trở đi, mỗi năm cháu bắt buộc phải thả chuột đồng và gà sống vào rừng sâu để cho rắn ăn, dùng cách này để bù đắp cho tội nghiệt cháu đã gây ra!”

“Cháu… cháu biết rồi ạ!”

Lúc này thím hai Lưu hỏi: “Già Ngô, vậy con Rắn Yêu này có tới nữa không?”

“Không đâu, lệ khí của nó đã chui xuống đất, già cũng giúp nó siêu độ rồi, sau này sẽ không đến gây phiền phức cho hai người nữa đâu, chỉ có điều con gái thím tội nghiệt nặng nề, ngày sau bắt buộc phải làm nhiều việc thiện hơn!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất