Chỉ thấy người giấy đang đứng xếp thành hàng trong linh đường, phần lớn những con người giấy này mang vẻ hung thần ác sát, tất cả bọn chúng cùng lúc quay mặt sang nhìn tôi và chú Tần.
Chú Tần bảo: “Người giấy hóa âm rất hung dữ, cháu đối phó phải cẩn thận đó!”
Chú nói xong tôi bèn nghiến răng, giơ đại đao lên quét một đường, âm khí lập tức tản ra nhưng vẻ mặt của mấy con người giấy kia bỗng chốc trở nên càng lúc càng dữ dằn.
“Giết nó, giết nó!”
Tôi nghe thấy vài con người giấy đã học nói được tiếng người, càng giống con người hơn.
“Tử Phàm, không thể để bọn chúng tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bọn chúng sẽ từ người giấy hóa thành hoạt sát đó!” (sát người sống, nửa người nửa quỷ, giống như đạo sĩ quỷ)
“Cháu biết!”
Tôi nhấc thanh đại đao lên chẻ một đường ác liệt vào đám người giấy. Ánh đỏ tỏa ra từ thanh đại đao đang múa lượn trong đêm tối, khí thế mạnh mẽ như mãnh hổ xuống núi, đám người giấy kia bị tôi chém thành mảnh vụn trong giây lát.
“Phù…”
Nhìn giấy vụn vương vãi dưới đất nhưng trước sau tôi vẫn thấy không ổn tí nào.
Chiếc bông tai đeo trên cổ tôi bỗng tỏa ra ánh lam, hô lên với tôi: “Anh Phàm, coi chừng!”
Lúc này tôi mới phát hiện chỗ giấy vụn dưới đất kia đang từ từ tụ lại thành một con người giấy cực lớn, chiều cao phải hơn ba mét, mặt mày dữ tợn. Nó há cái mồm đầy máu của nó ra giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
“Tử Phàm, đón lấy!”
Chú Tần ở sau lưng ném một xấp lá bùa cho tôi. Tôi lập tức rải bùa xuống đất, dùng đại đao hất một lá bùa lên, hai ngón tay cứa lên lưỡi đao. Sức mạnh của lá bùa ngay tức khắc bị đại đao hút vào.
Thấy con người giấy cực đại kia đang tấn công về phía tôi, theo bản năng tôi giơ đại đao lên múa.
“Soạt!”
Một đao này chém sắt như chém bùn, sát khí hoàn toàn lộ hết ra ngoài.
Con người giấy cực đại kia trong nháy mắt hóa thành một luồng khói đen lượn lờ bay lên cao.
Tôi nhìn ra được đó là âm căn (nguồn gốc của vật cõi âm), không thể để cho nó chạy mất!
“Phong Lôi Hỏa quyết, Thiên Cẩu Hổ Sát, ánh vàng hộ thể, sát khí thoái lui!”
“Thu!”
Tôi hét lớn một tiếng, ngay sau đó một lá bùa khác tức tốc bắn về phía luồng khói đen đó.
“Á á á!”
Luồng khói đen bị lá bùa đánh trúng, một tiếng hét thảm thiết lập tức vang lên.
Âm khí bốn bề cũng dần dần lui đi. Chú Tần thừa cơ cho một mồi lửa đốt sạch mớ giấy vụn dưới đất.
Còn thanh đại đao của tôi trở nên ảm đạm dần do âm khí đã được loại trừ, chỉ là vì sát khí của nó quá mạnh nên ở chỗ như linh đường thế này quả thật không hay.
Vì vậy tôi vội vàng dùng dây bùa quấn vòng quanh thanh đại đao, sau đó nói với chú Tần: “Bây giờ chắc là ổn rồi hả chú?”
“Ổn rồi đấy, chỉ là chú vẫn chưa xác định được toàn bộ người giấy đã được đốt hết hay chưa thôi.”
Nếu còn sót lại một hai con thì rất có khả năng sẽ để lại mầm họa sau này, huống chi nơi này là nhà tang lễ, âm khí cực kỳ nặng, nếu người giấy không ngừng hút âm khí ở đây thì nó sẽ trở thành hoạt sát nhanh hơn.
Một khi ngưng tụ thành hoạt sát thì chú Tần cũng không đối phó nổi!
Tôi giắt thanh đại đao ra sau lưng. Lúc này âm khí trong nhà tang lễ cũng dần tản đi, ánh nắng lấp ló buổi bình minh cũng đang dần dâng lên ở chân trời phía xa.
“Trời sáng rồi!”
“Cuối cùng cũng thu thập được đám người giấy trước bình minh, nếu không thì chú thật sự sẽ thành tội nhân thiên cổ!”
Qua lần này, chú Tần không bao giờ dám chấm mắt cho người giấy bừa bãi nữa, bất kể là yêu cầu của ai thì chú cũng sẽ không làm chuyện nguy hiểm như thế này nữa.
“Mấy người ở linh đường thì sao chú?”
Chú Tần đi vào linh đường thì phát hiện mọi thứ đã trở lại bình thường. Những gia quyến trực đêm đang bò lăn ra ngủ dưới đất.
Có lẽ vừa rồi bị đám người giấy kia hút mất dương khí nên đợi khi nào trời sáng hẳn thì họ sẽ tự mình tỉnh lại.
Ngay lúc đó, Cao Hồng Phi cũng chạy sang. Tôi chỉ thấy bộ dạng anh ta rất không có tinh thần, mặt mày ủ dột cười với tôi và chú Tần: “Sao hai người vẫn chưa về thế?”
Chú Tần kể lại chuyện đám người giấy làm loạn đêm qua, may mà cả hai đã xử lý xong xuôi hết mọi thứ.
Cao Hồng Phi không ở hiện trường vào đêm qua nên anh ta cũng không nhìn thấy gì cả bèn hỏi thẳng tôi: “Vậy tình hình bây giờ ra sao rồi?”
“Bây giờ thì về cơ bản đã khống chế được, những gia quyến trực đêm kia đã hít phải lượng lớn âm khí nên về nhà bắt buộc phải điều dưỡng sức khỏe cho đàng hoàng.”
Cao Hồng Phi ghi nhớ, có điều anh ta cũng hơi áy náy, bảo chúng tôi: “Lỗi của tôi hết, nếu tôi kiên quyết không chấp nhận lời đề nghị của tang quyến thì sẽ không cần phải nói với hai người chuyện chấm mắt rồi!”
“Ha ha, quản lý Cao không cần phải tự trách, tình hình hiện tại đã ổn rồi!”
Cao Hồng Phi gật đầu rồi vội nắm tay chú Tần, nói: “Lát nữa tôi sẽ chuyển khoản phần còn lại cho ông, hai người cũng về nghỉ ngơi đi nhé!”
Chú Tần vươn vai, nói với tôi: “Cũng phải, đêm qua hai chúng tôi chẳng ai ngủ được cả, đi thôi, về ngủ nào!”
Tôi híp mắt lại, trong lòng vẫn thấy hơi nghi ngờ. Chuyện này không thể nào kết thúc nhanh như vậy được.
Mà lúc này tôi lại ngửi thấy mùi máu tanh rất đậm trên người Cao Hồng Phi, giống như mùi hôi thối lợm giọng bốc ra từ xác chết thối rữa vậy.
Đừng nhìn tên Cao Hồng Phi này ăn mặc tươm tất lịch sự, lần nào tôi đứng gần anh ta cũng hít phải mấy hơi thứ mùi hôi thối đó.
Cho dù anh ta cố ý xịt nước hoa cũng không che đậy được thứ mùi hôi đó.
Lúc quay về tôi bèn hỏi chú Tần, đêm qua Cao Hồng Phi chỉ mời chú đi uống trà đơn giản vậy sao?
Chú Tần nhíu chặt hàng mày, cùng lúc đó cũng tỏ vẻ khó hiểu, lắc đầu: “Chú cũng không biết, tóm lại chú vẫn thấy tên Cao Hồng Phi này không dễ gì lừa được chú.”
Nói đến đây, chú Tần cũng không nhớ rõ lắm, gãi đầu: “Nhưng lúc chú tỉnh lại thì quên sạch sẽ những gì anh ta đã nói với chú trước đó, chỉ nhớ anh ta lầm rầm niệm một loại kinh văn gì đó, chắc là kinh văn của phương Tây.”
Tôi sờ cằm, bắt đầu cảm thấy tên Cao Hồng Phi này có chỗ nào đó kỳ quặc.
Một mình anh ta có thể điều hành ổn thỏa một nhà tang lễ rộng lớn, vả lại còn mở rộng phát triển kinh doanh, bên trong chắc chắn có nguyên nhân gì đó.
Bởi vì hiện nay phần lớn người đã khuất sẽ được đưa về quê hạ thổ an táng, rất ít người chịu đến nhà tang lễ để tiễn đưa.
Có điều tôi không thể nào hiểu được hành vi của tên Cao Hồng Phi này nên chỉ đành tạm thời không nghĩ đến chuyện của anh ta.
Về tiệm vàng mã, chú Tần bảo tôi: “Hôm nay đóng cửa không bán.”
Cũng không biết tại sao mà tự dưng tôi không thấy buồn ngủ nữa nên nói: “Chú Tần, nếu chú mệt thì đi nghỉ đi ạ, cháu trông tiệm giúp chú cho, đơn dịch vụ thì cháu không nhận nhưng bán chút hàng lặt vặt thì cháu nghĩ vẫn nên bán!”
Chú Tần cũng gật đầu: “Thôi được, vậy cháu trông tiệm đi, có chuyện gì thì gọi chú dậy!”
Nói xong, chú Tần bèn về phòng đánh một giấc.
Còn tôi ngồi ghế thái sư, nhàn nhã chơi game trên điện thoại, cũng thuận tiện tìm kiếm một chút thông tin về nhà tang lễ của tên Cao Hồng Phi kia.
Nhưng, không tra thì không biết chứ vừa tra đã giật mình.
Thì ra nhà tang lễ này đã xuất hiện từ mấy chục năm về trước, mà còn do tên Cao Hồng Phi này thành lập. Lúc đó Cao Hồng Phi đã hơn bốn mươi tuổi rồi, thêm mấy chục năm nay nữa thì không phải tên này trên năm mươi tuổi rồi sao?
Nhưng tôi nhìn kiểu gì cũng thấy tên Cao Hồng Phi này chỉ mới tầm hơn ba mươi tuổi thôi.
Tuy da dẻ anh ta không hề hồng hào gì nhưng không thấy bất kỳ nếp nhăn nào, căn bản không hề giống với người trên năm mươi tuổi.