Tôi tránh một kích liều chết của Bạch Sát, vội vàng khởi động trận pháp.
Chỉ thấy trận pháp lóe lên ánh sáng màu xanh biển yếu ớt, ngược lại ánh lên ánh sáng của chín đồng tiền bắn về phía Bạch Sát tựa như mưa rào.
“Chíu chíu…”
Ánh sáng đó xuyên thẳng qua linh thể của Bạch Sát, bắn ra vô số lỗ thủng đầy máu.
Trong khoảnh khắc, một tiếng gào thét thảm thiết vang lên, Bạch Sát hóa thành một vũng máu đặc sệt trong trận pháp, bốn bề cũng tỏa ra một mùi chua loét gây nôn mửa cực độ.
Tôi bịt mũi, lùi lại hai bước rồi xoay người sang xem Lý Bội Bội đang bị thương.
Vừa rồi vì cứu tôi mà cô ấy dùng hồn phách của mình để cản Bạch Sát.
May mà tên Bạch Sát này là linh sát lang thang, nếu đổi lại là hung sát thì khẳng định Lý Bội Bội sẽ bị đụng đến hồn bay phách tán.
Đến lúc đó không còn hồn phách, đừng nói là tiêu trừ nghiệp lực, tái nhập luân hồi rồi đến tam giới cũng không thể vào, chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ.
“Em không sao chứ?”
Linh thể của Lý Bội Bội rất yếu ớt, nhưng vẫn miễn cưỡng cười với tôi, lắc lắc đầu.
Thấy cô dốc hết sức mình để cứu tôi, lòng tôi thật sự cảm động vô bờ.
Nếu cô ấy không phải là ma thì có một người vợ thế này, nghĩ tới thôi cũng thấy thật hạnh phúc.
Có thể là vì cô ấy đã quá yếu nên chỉ có thể hóa thành làn khói xanh chui về chiếc bông tai đeo trên cổ tôi.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện phía sau cứ giao cho anh là được.”
Ứng phó xong hai con quỷ, tôi chậm rãi đi đến bờ sông, quan sát xung quanh một lát.
Lúc này ở bờ sông không một bóng người, dưới chân dập dềnh sương trắng mông lung, tựa như cảnh tượng dưới âm gian địa phủ khiến người khác không khỏi rét run.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi dìm quan tài giấy xuống nước để cho nó chầm chậm tiến vào Quỷ Môn quan phản chiếu dưới mặt nước.
Lúc thân quan tài chìm xuống được một nửa, thình lình nó bắt đầu rung lắc dữ dội, nắp quan tài như muốn hất văng ra vậy.
Xem ra tên này vẫn còn muốn trốn!
Ngay lúc tôi nghĩ muốn niệm chú thì thấy từ hình bóng phản chiếu của Quỷ Môn quan dưới nước có hai bóng người cao gầy lướt đến, mỗi người một cái dây xích nhanh chóng quấn chặt quan tài giấy rồi sau đó kéo xuống dưới đáy sông.
Thấy màn này, tôi không khỏi hít một hơi lạnh toát, nhìn quan tài giấy bị kéo hẳn xuống đáy sông rồi mới xoay người rời đi.
Vì vừa rồi tôi đã tiếp xúc với lệ khí của Quỷ Môn quan bên bờ sông cho nên trên đường trở về vẫn có rất nhiều thứ kỳ quái theo sau lưng tôi như cũ.
Có điều, phần lớn những thứ này chỉ là linh sát. Bố Quách đời đã nói, bọn chúng chỉ hít lệ khí chứ không hại người.
Cho nên tôi không chú ý lắm, sau khi trở về thì lệ khí trên người đã bị những thứ phía sau hút sạch sẽ rồi, khí của người từ từ hồi phục lại như thường.
Bố Quách đời thấy tôi trở về thì vội đi đến hỏi: “Sao rồi?”
Tôi kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra cho ông và Uông Hà nghe.
“Nếu quan tài giấy đã được Quỷ Môn thu nhận thì tự nhiên sẽ vào địa phủ thôi, từ nay âm dương đôi ngã, không cần phải lo lắng hậu hoạn về sau nữa.”
Lúc này Uông Hà mới yên tâm.
Sau đó, bà nói lời cảm ơn tôi và bố Quách đời rồi tặng hai phong bì thật dày cho tôi và ông ấy.
Đây xem như là thù lao lần này, có điều nhiều hơn rất nhiều so với tôi dự đoán, ít nhất cũng phải 100.000 tệ.
Tôi nhìn số tiền này trong tay thì mừng thầm nhưng bố Quách đời thì hớn hở ra mặt, dù gì thì đối với gia đình ông ấy mà nói, số tiền này tựa như trời rét tặng than.
Sau khi lo liệu hậu sự xong xuôi, tôi và bố Quách đời cũng xem như là hoàn thành nhiệm vụ.
Còn về Lý Bội Bội, lần này cô ấy giúp đỡ tôi rất nhiều, vì vậy tôi trở về thắp nhang đốt đèn trước bài vị cô ấy để cô ấy bình phục trở lại.
Nhưng sau đó, bệnh tình của ông nội tôi trở nặng, đến mức hôn mê bất tỉnh.
Điều kiện y tế trong thôn có hạn, cho nên bố mẹ tôi chỉ đành đưa ông nội vào bệnh viện lớn trên tỉnh để điều trị.
Nhưng vào bệnh viện lớn thì phải chi tiêu một khoản không hề nhỏ, bố mẹ tôi chỉ kinh doanh nhỏ nên căn bản không gánh nổi.
Cũng may mà lần trước tôi lấy được 100.000 tệ tiền thù lao từ chỗ chị Uông mới miễn cưỡng đủ cho ông nội ở lại bệnh viện.
Số tiền 100.000 tệ này vào túi chưa kịp ấm đã phải chi ra, tôi và tiền quả thật không có duyên với nhau.
Quãng thời gian này, bố mẹ nhọc nhằn chạy đôn chạy đáo, nên chăm sóc ông nội trở thành việc mà tôi có thể làm vào bây giờ.
Hôm nay, tôi giúp ông nội lau chùi mình mẩy như thường ngày, bỗng nghe thấy một trận tiếng ồn từ phòng bệnh kế bên vọng đến.
Tôi tò mò qua đó xem thì thấy có một cụ già đang nằm trong phòng bệnh kế bên. Nhìn mặt xám tro, hô hấp rất yếu, đang trong trạng thái hôn mê giống ông nội tôi.
Một phụ nữ trung niên đứng kế bên giường, chỉ thấy hai tay chống nạnh, rất có khí thế đang chỉ trỏ vào một người đàn ông cao gầy, lớn tiếng mắng mỏ.
“Con người anh thất đức thật đấy, bố tôi còn chưa tắt thở anh đã đến đây giới thiệu dịch vụ, đây không phải là trù ẻo bố tôi thì là gì?”
Tôi híp mắt nhìn sang người đàn ông cao gầy nọ, thấy anh này mặc một bộ đồ vest, nói năng chững chạc lễ phép.
“Chị ơi, chị đừng nóng giận, người chết như đèn tắt, chết rồi sẽ hóa thành khói xanh lượn lờ nhân gian, ai ai cũng phải chấp nhận cái chết thôi, chấp nhận sớm một chút sẽ tốt hơn.”
“Tuổi thọ của ông đã hết rồi, giờ Sửu đêm nay (từ 1 đến 3 giờ sáng), tiếng gà gáy đầu tiên sau nửa đêm sẽ là lúc ông cụ rời xa dương thế, đến lúc đó xin chị hãy báo cho tôi biết ngay nhé.”
Nói xong, anh ta rút một tấm danh thiếp từ trong túi vest ra đặt trên bàn, khom người rồi quay lại đi ra cửa.
Anh ta đi về phía tôi, lúc này tôi mới nhìn rõ được dáng vẻ của anh.
Dáng vẻ của anh ta rất kỳ lạ, mặt mày trắng bợt, nhìn không hề hồng hào gì cả, thân hình cao, gầy giống như bị suy dinh dưỡng, đặc biệt là gương mặt cười như dọa ma người khác, làm ai nhìn thấy cũng nổi da gà.
“Chàng trai trẻ, xin tránh đường cho.”
Tôi vội vàng tránh ra. Lúc anh ta lướt qua người tôi thì tôi bỗng cảm thấy một đợt âm khí ập vào mặt mình.
Là sao vậy nhỉ?
Tôi rùng mình, ngoảnh đầu nhìn theo bóng lưng của anh ta.
“Cảm giác thật kỳ lạ.”
Tôi nghe rất rõ ràng lời người đàn ông đó nói khi nãy, anh ta đang dự đoán trước thời gian tử vong của ông cụ kia.
Tiếng gà gáy đầu tiên sau nửa đêm, theo cách nói của nhân gian thì đó chính là điềm gở, nếu người chết trong thời gian này thì âm khí sẽ cực kỳ nặng.
Như vậy rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến ông nội ở bên này.
Có điều, tôi lại nghĩ ngợi thêm, cảm thấy có lẽ chuyện này không thể nào đâu.
Người có thể dự đoán được thời gian tử vong, theo truyền thuyết thì chỉ có Phán quan dưới Âm phủ mới làm được, anh ta chỉ là một người trần mắt thịt thì làm sao có thể?
Ngay lúc này có một bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh kế bên: “Bệnh nhân hồi phục rất tích cực, có lẽ ngày mai sẽ tỉnh lại thôi.”
Người phụ nữ trung niên nọ vội cười, nói: “Tốt quá rồi, cuối cùng bố tôi cũng không sao rồi.”
Nghe đến đây tôi càng thêm tin chắc rằng người đàn ông kia chỉ đang nói quàng nói xiên thôi, dù gì không một ai có thể dự đoán được khi nào con người sẽ chết, huống chi anh ta còn nói rõ được thời gian.
Nhưng, ngay đêm hôm đó lại xảy ra một chuyện vô cùng ly kỳ.
Đã qua mười hai giờ đêm, tôi đang dựa vào ghế mơ màng muốn ngủ.
Thình lình một trận tiếng động vọng sang từ phòng kế bên.
“Bố, bố sao thế?”
Tôi bị tiếng ồn đánh thức, chỉ thấy ông nội thình lình mở to mắt, trong mắt ông tràn đầy vẻ kinh hoàng, trong miệng run rẩy một câu.
“Đi… Phàm ơi, cháu đi lẹ đi!”