Chương 123 - Thiên Miêu trại (2)
“Chỗ chúng ta đều là Thục Miêu, ngươi là người Hán, chúng ta không bài xích người ngoài, nhưng trên núi còn có Sinh Miêu, các ngươi đừng đi lung tung đấy, Sinh Miêu rất lợi hại. Hai năm trước có mấy đứa trẻ con đi vào trong Sinh Miêu trại, bị nhốt ở bên trong không ra được, lão nhân phải mang theo rất nhiều lễ đến mới đổi được người.”
Dù cùng là Miêu tộc, nhưng lúc Bảo Vũ nhắc đến Sinh Miêu cũng hơi mất tự nhiên.
Triệu Khách nhướn mày, đột nhiên nghĩ đến cổ thuật Miêu tộc trong truyền thuyết, không biết sẽ có dáng vẻ gì, không nhịn được hỏi: “Vậy cổ thuật có thật à?”
Sau khi nghe Triệu Khách nói vậy, Bảo Vũ lập tức xua tay với Triệu Khách, nói: “Đừng nói lung tung ở bên ngoài, có gì chúng ta về rồi nói, ta sẽ kể kỹ càng cho ngươi.”
Bảo Vũ nói xong còn cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác định không ai chú ý đến bọn họ mới dẫn Triệu Khách quay về.
Chỉ thấy một tòa nhà sàn được dựng lên ở trên đất bằng, bên ngoài dùng tảng đá xây thành tường đá, đi lên dọc theo bậc thang là một nền đất bằng phẳng.
Triệu Khách nhìn lên thấy bốn tòa nhà trước sau tạo thành một tiểu viện, dáng vẻ có phần giống tứ hợp viện.
“Căn phòng này vừa được sửa sang vào năm trước, ngươi xem có hài lòng không.”
Bảo Vũ mở cửa căn phòng lấy sáng tốt nhất ở bên trái, Triệu Khách thấy còn tốt hơn tưởng tượng rất nhiều, ngoại trừ bên trong có bàn, giường, băng ghế đơn giản, còn đặt một cái tivi nhưng hơi cũ, điều khiến Triệu Khách thấy hài lòng nhất là có nhà vệ sinh riêng.
Triệu Khách hỏi thăm giá cả, Bảo Vũ sảng khoái nói: “Người khác 100 tệ một ngày, nếu ngươi ở nơi này thì 50 tệ một ngày là được, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi gọi bà nương nhà ta đi làm đồ ăn, hôm nay để ngươi nếm thử rượu đế ở chỗ chúng ta ủ.”
“Được, đúng rồi Bảo ca, nơi này có đường lên núi không, ta muốn lên đỉnh núi nhìn xem.”
Thời gian còn sớm, Triệu Khách muốn lên núi xem có thể tìm được trung tâm khu vực tứ tượng không.
“Lên núi cũng được, ngươi đừng đi sâu vào sau núi, đi ra ngoài rẽ trái, đi lên dốc nhỏ khoảng 200m, nếu ngươi có thể tìm được con đường đất kia, cứ đi theo con đường đất khoảng hai tiếng là có thể lên đỉnh núi.”
Con đường mà Bảo Vũ chỉ cho Triệu Khách là một đường tắt của người dân bản xứ, không có phong cảnh gì nhưng có thể đi rất nhanh, chỉ cần không mưa, con đường này khá dễ đi.
Triệu Khách gật đầu đặt hai giỏ lê gai vào trong phòng, sau đó đi theo hướng mà Bảo Vũ đã chỉ, thật ra con đường mà Bảo Vũ chỉ, nếu không phải người tỉ mỉ, du khách bình thường căn bản không tìm thấy.
Lúc Triệu Khách đi đến con đường đó cũng không phát hiện thì ra ở góc rẽ lại có một lối vào lộ ra ngoài, cũng may radar nhỏ Lôi Mẫu đi theo, đã giúp Triệu Khách dễ dàng tìm được hơn.
Có Hơi thở tự nhiên tăng cường, dù Triệu Khách đi trên đường đất nhưng lại dễ dàng hơn đường bằng rất nhiều, chưa tới một tiếng đã thuận lợi trèo lên đỉnh núi ở phía trên trại.
Ánh mắt nhìn lướt qua rừng núi trước mắt, trong thị giác của Hoàng kim đồng, Triệu Khách có thể thấy một luồng khí tức khác biệt hiện ra trước mặt.
“Chẳng trách lại gọi là khu vực tứ tượng.”
Thấy nơi phát ra khí tức ở trước mắt, trong lòng Triệu Khách lập tức hiểu rõ, có lẽ trung tâm khí tức hội tụ là nơi hắn muốn tìm, nhưng chờ đến khi Triệu Khách nhìn sang đó.
“Mả mẹ nó!”
Triệu Khách luôn không chửi bậy lại trợn tròn mắt, không nhịn được chửi bậy một câu.
Chỉ thấy một đài quan sát mới được xây dựng phía xa xa ở mặt bên kia đỉnh núi, bây giờ đang đầy khách du lịch.
Chỗ bốn luồng khí tức hội tụ ở ngay vị trí đình nghỉ mát trên đài quan sát.
Thấy thế, sắc mặt Triệu Khách tối đen đi đến bên trên đài quan sát, dựa vào Hoàng kim đồng, hắn có thể thấy trước mắt có bốn luồng khí tượng trôi nổi trong không khí, liên tục không ngừng hội tụ vào chỗ này.
Tuy không cảm nhận được những khí tức này lưu động, nhưng Triệu Khách thật sự thấy rất rõ ràng.
Vấn đề là, nhiều khách du lịch như vậy, hắn phải tu luyện Nhiếp nguyên thủ như thế nào??
Huống hồ dựa theo cách giải thích trên Vạn thực sách, cần phải vẽ trận đồ ở xung quanh, đây cũng là một rắc rối, nếu không thể hoàn thành trong một lần, rất khó vẽ rõ ràng chính xác trận đồ ở phía trên.
Chẳng lẽ muốn hắn đứng ngay trước mặt đông đảo du khách, chưa nói đến việc viết linh tinh chữ như gà bới lên vách tường xung quanh, còn phải để bọn họ đứng nhìn hắn tu tập Nhiếp nguyên thủ như thế nào?
Triệu Khách đoán hắn chỉ làm được một nửa đã không làm nổi nữa.
Nghĩ đến đây, trên mặt Triệu Khách lạnh lùng lại càng khó coi hơn, thật ra hắn nên sớm nghĩ đến điều này mới đúng.
Tuy sự tiện lợi của hiện đại khiến khu vực tứ tượng không quá khó tìm, nhưng tương tự cũng sẽ khiến khắp nơi là người du lịch đi lại, độ khó tu tập Nhiếp nguyên thủ sẽ tăng lên rất nhiều.
Triệu Khách bực bội nghiêm mặt lấy ra hộp thuốc lá bằng bạc, đặt một điếu thuốc dưới sống mũi nhẹ nhàng ngửi, đồng thời ánh mắt nhìn xung quanh.
“Còn có máy giám sát!”
Đợi thấy camera ở bốn góc xung quanh, Triệu Khách chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ đến đây vào buổi đêm.