Chương 18 - Ta đổi ý (2)
Thấy người trung niên dưới đáy hố đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Triệu Khách dứt khoát tìm mấy cây mây to khỏe ở xung quanh bện thành một cái coi như là dây thừng, buộc chặt ở mép hố chậm rãi bò xuống.
“Cứu… Cứu ta…”
Dường như phát hiện có người đến gần, người trung niên mạnh mẽ giãy giụa muốn ngẩng đầu lên.
“Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?”
Triệu Khách đỡ hắn ta đứng lên, cẩn thận quan sát thương thế trên cơ thể người trung niên, tay bị cắt rời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nhìn trình độ vết thương, Triệu Khách có thể kết luận người này bị nhốt ở đây ít nhất hơn hai ngày.
“Ta… Ta là nông dân ở trong thôn dưới núi, ngươi cứu ta, cứu ta xuống núi.”
“Nông dân!”
Triệu Khách nghe vậy không nhịn được đánh giá đối phương, sâu trong đôi mắt chợt lóe lên một tia sáng dữ tợn, cười gian xảo nói: “Được, nhưng tại sao ta phải giúp ngươi.”
Nếu đổi lại người khác nói mình là nông dân, có lẽ hắn sẽ tin tưởng, nhưng Triệu Khách không tin người trung niên trước mắt.
Trước đó cánh tay chém đứt của hắn ta bị ném trên bàn, hắn đã nhìn rất cẩn thận.
Trên đốt ngón tay thô to có một vài vết sẹo bất quy tắc, đặc biệt là trên đầu ngón tay có vết chai hình móc câu, Triệu Khách rất quen thuộc với loại vết chai này, trên ngón tay những người thường xuyên chơi leo núi sẽ có dấu vết như vậy.
Chỉ dựa vào điều này đã đủ để chứng minh người này đang nói dối, huống chi cách ăn mặc của người trung niên này cùng với huyệt thái dương phồng lên, Triệu Khách nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương không hề liên quan đến nông dân.
“Ngươi đưa ta xuống núi, ta cho ngươi tiền.”
“Tiền, vậy thì quên đi, một tên nông dân như ngươi có thể cho ta bao nhiêu tiền, ngươi bị thương nặng như vậy, nếu chết giữa đường, dù ta có lý cũng không nói rõ được, hay là thôi đi.”
Triệu Khách nói xong liền đứng dậy định rời đi, lúc này vẻ mặt người trung niên thay đổi, một tay khác đột nhiên túm lấy cổ tay Triệu Khách, vội quát lên: “Đừng, đừng đi, ngươi yên tâm, người hại ta là Vương thợ săn, việc này không liên quan đến ngươi, ngươi đưa ta xuống núi, ta nói cho ngươi biết một bí mật.
Người trung niên nói hết câu, bên tai Triệu Khách lại vang lên một tiếng nhắc nhở.
【 Ngươi nhận được nhiệm vụ kéo dài: Hộ tống người bị thương xuống núi. 】
【 Nhắc nhở: Nhiệm vụ kéo dài không xung đột với nhiệm vụ chính tuyến, ngươi có thể gián đoạn quay về bất cứ lúc nào. 】
Không ngờ trên cơ thể người trung niên này còn có nhiệm vụ kéo dài, điều này khiến Triệu Khách không nhịn được thấy hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía người trung niên, gật đầu nói: “Được, ta đưa ngươi xuống núi, nhưng ngươi nói cho ta biết vì sao Vương thợ săn kia phải hại ngươi, còn có ngươi nói cho ta biết trước rốt cuộc là bí mật gì.”
“Điều này…”
Nghe được điều này, người trung niên không nhịn được hơi do dự, Triệu Khách thấy thế sắc mặt lập tức lạnh lẽo, vung tay hất ra, đứng lên nói: “Nếu ngươi không tin ta, vậy cứ ở lại đây chờ chết đi.”
Nói xong, Triệu Khách tỏ ra tức giận muốn rời đi, thấy thế người trung niên thay đổi sắc mặt, cũng không quan tâm được quá nhiều, vội vàng nói: “Đừng đi, ta nói!”
“Vậy là được rồi, giữa người và người phải có sự tin tưởng.”
Triệu Khách dừng chân lại quay về, ánh mắt nhìn chằm chằm người trung niên nói: “Nói đi nhưng đừng nói dối, nếu ta phát hiện ngươi lừa ta, ta sẽ bỏ đi ngay.”
Người trung niên nghe vậy gật đầu, nói với Triệu Khách: “Người làm ta bị thương là một thợ săn tên Vương Hiếu Xương…”
Sau khi nói một lúc, Triệu Khách chợt hiểu ra, hiểu rõ rất nhiều nghi ngờ.
Thì ra, người trung niên trước mặt tên là Chu Thuận, còn đại hán bị đám người Triệu Khách xử lý trước đó tên là Vương Hiếu Xương.
Thật ra bọn họ đều là thợ săn bản xứ, bây giờ là năm thiên tai, nhà đại hán mất mùa, trên Liên sơn chỉ có rất ít con mồi.
Sau này không biết Vương Hiếu Xương nghe được tin tức từ đâu, nói trên núi có một gia đình, tổ tiên làm quan vô cùng giàu có, giấu rất nhiều bảo bối trong nhà.
Vương Hiếu Xương liền có ý tưởng, gọi nhi tử của mình, Chu Thuận cùng hai vị thợ săn khác, lên kế hoạch đi mượn bảo bối nhà này.
Đương nhiên, Chu Thuận nói năng rất ý tứ, cái gì gọi là mượn? Rõ ràng định giết người cướp của.
Sau đó bọn họ thật sự thấy chiếc hộp mà lão thái giấu ở dưới giường, chỉ không ngờ lão thái và Hùng Nhị kia căn bản không phải người.
Hai người thợ săn trong số đó bị Hùng Nhị cắn chết, con trai Vương Hiếu Xương bị lão thái cắn đứt cổ họng, chỉ có hai người trốn thoát.
Sau khi Chu Thuận trở về từ cõi chết muốn xuống núi, nhưng Vương Hiếu Xương không vui, hắn ta dự định báo thù, sau đó hai người cãi nhau, Vương Hiếu Xương thấy thế dứt khoát vung rìu chặt cánh tay Chu Thuận, lại làm cái bẫy này, ném hắn ta vào trong dự định dùng hắn ta làm mồi nhử.
Cũng may Vương Hiếu Xương biết nghĩ như vậy, biết gấu không thích ăn xác chết mới để Chu Thuận kéo dài hơi tàn đến tận bây giờ.
“Tiểu huynh đệ, ta cam đoan từng lời nói của ta là thật tuyệt đối không có chỗ lừa gạt ngươi, ngươi nhanh dẫn ta đi.”
“Này… Ngươi ở đâu?”