Chương 2: Tủ lạnh nhồi đồ ăn, tay còn thiếu vũ khí
Ngoài cửa có một khẩu shotgun, là hàng phỏng chế 870.
Mà lại là bản mở miệng.
Chế tác đặc biệt tinh xảo.
Với thực lực công nghiệp hiện tại của Hạ quốc, phẩm chất tuyệt đối không thua xưởng quân sự Ưng Tương.
Kiếp trước Diệp Viễn cũng lấy được cây súng này.
Nhưng giờ phút này lại đặc biệt xúc động.
In 3D có thể vô hạn sao chép, chỉ cần có được khẩu shotgun này, tương đương với nắm giữ vô hạn đạn dược.
Thậm chí ngay cả vũ khí cũng có thể liên tục không ngừng sao chép.
Nhưng ngoài cửa, zombie vẫn còn gặm nhấm tên chiến sĩ kia.
Phải đợi chúng nó rời đi, mới có thể ra ngoài nhặt súng.
Diệp Viễn lui về phía sau.
Quyết định sao chép một ít đồ ăn trước đã.
Trong phòng bếp, tủ lạnh, nồi cơm điện, lò vi sóng, lò vi ba, tất cả thiết bị nấu ăn đầy đủ mọi thứ.
Tủ chứa đồ bên trong cũng chỉ có mì ăn liền và nước suối.
Không phải Diệp Viễn lười.
Bởi vì ngay từ đầu hắn không có ý định nấu ăn ở nhà.
Căn nhà này là hắn thuê để giám thị Giang Tiểu Phàm ở đối diện.
Để không gây sự chú ý cho Giang Tiểu Phàm, bình thường hắn còn chẳng thèm kéo rèm cửa, đừng nói đến nấu ăn.
Nghiêm chỉnh mà nói, Diệp Viễn và Giang Tiểu Phàm không hề quen biết nhau.
Nhưng cô ta là bước đầu tiên trong kế hoạch trả thù của Diệp Viễn.
Một năm trước, cha mẹ anh qua đời vì một vụ tai nạn do người làm, mà kẻ đứng sau lại có quan hệ mật thiết với Giang Tiểu Phàm.
Diệp Viễn định thông qua Giang Tiểu Phàm làm đột phá khẩu, dẫn dụ kẻ thù ra rồi lặng lẽ xử lý.
Chỉ là không ngờ, thù còn chưa báo, tận thế đã phủ xuống...
Kéo dòng suy nghĩ trở lại.
Diệp Viễn kiểm tra lại một chút.
Mì ăn liền còn lại nửa thùng, nước suối 8 chai.
Anh quyết định sao chép 5 thùng mì ăn liền trước, không phải vì anh muốn ăn.
Có thể vô hạn sao chép.
Còn cần gì ăn mì ăn liền?
Mà là có thể đổi nguyên liệu nấu ăn với hàng xóm.
Gà vịt thịt cá các loại, tùy tiện đổi một ít thôi là có thể vô hạn sao chép.
Diệp Viễn điều động lực lượng thần bí trong cơ thể, hóa thành một chiếc máy in vô hình.
Sau đó bao phủ lên nửa thùng mì ăn liền.
Chỉ cần hơi chuyển động ý nghĩ một chút.
Lực lượng thần bí liền như xây mô hình, bắt đầu từng điểm từng điểm đóng dấu sao chép.
Tốn khoảng 2 phút.
Sao chép nửa thùng mì ăn liền thành công.
"Hô..."
"Thật thần kỳ!"
Mặc dù đã biết diệu dụng của in 3D, trong lòng anh vẫn không khỏi kinh thán.
Diệp Viễn đem hai nửa thùng ghép lại thành một thùng.
Sau đó tiếp tục sao chép.
Chỉ cần trọng lượng không quá 10 cân là có thể đóng dấu sao chép.
Một thùng mì ăn liền 24 gói, tính cả thùng đóng gói cũng chỉ khoảng 3 cân.
Hoàn toàn không thành vấn đề.
Coi như quá trọng, cũng có thể tách ra để sao chép.
Khoảng 20 phút sau, Diệp Viễn đã phỏng chế ra sáu thùng mì ăn liền.
Năm thùng đem đi đổi đồ.
Còn lại một thùng giữ lại làm gốc, khi cần thì ít nhất cũng có cái mẫu để sao chép.
Tiếp theo lại sao chép chút nước suối.
Mặc dù vừa mới sao chép mì ăn liền đã tiêu hao một chút tinh thần lực.
Nhưng ảnh hưởng không lớn.
Cũng chỉ như chơi game hai tiếng đồng hồ.
Diệp Viễn mới 25 tuổi, đang tuổi thân thể cường tráng, tinh lực tràn đầy.
Nhưng khi sao chép nước suối thì xảy ra chút tình huống.
Sao chép tám chai cùng một lúc.
Máy in báo quá trọng, không hoạt động.
Đương nhiên.
Không có chữ nghĩa hay âm thanh nhắc nhở nào cả.
Máy in là lực lượng thần bí trong cơ thể Diệp Viễn biến hóa, không cần phải cố tình nhắc nhở, anh có thể biết ngay vấn đề ở đâu.
Không còn cách nào khác.
Bỏ ra một chai.
Máy in lập tức bắt đầu làm việc, chưa đến 30 giây đã phỏng chế ra bảy chai nước suối.
"Lạ."
"Vì sao sao chép nước suối lại nhanh hơn mì nhiều như vậy?"
"Hơn nữa tinh thần tiêu hao gần như không đáng kể."
"Đây là nguyên nhân gì?"
Trong lòng Diệp Viễn vừa nảy ra nghi vấn, trong đầu liền tự động xuất hiện đáp án.
"Thưa ký chủ, mì ăn liền là chất hữu cơ, nước suối là vô cơ vật."
"Sao chép chất hữu cơ tốn nhiều năng lượng hơn."
Thì ra là thế.
Hiểu rõ nguyên nhân rồi, Diệp Viễn tiếp tục sao chép nước suối.
Rất nhanh đã phỏng chế ra hai thùng nước suối.
Vậy là tạm ổn.
Diệp Viễn chuyển năm thùng mì ăn liền ra ban công phía sau bếp.
Khu nhà cũ thường có hai ban công, trước và sau.
Ban công sau bếp vừa vặn cách ban công nhà hàng xóm khoảng một mét, nói chuyện đều nghe thấy.
Diệp Viễn cầm cây lau nhà gõ mấy lần vào ban công nhà hàng xóm.
Không lâu sau.
Một phụ nữ chừng bốn mươi tuổi thò đầu ra từ phòng bếp.
Nhìn Diệp Viễn.
Xác định anh không phải zombie, liền cẩn thận đi đến mép ban công hỏi:
"Cậu em, làm gì đấy?"
Tôi làm gì á?
Nghe cứ thế nào ấy.
Cô hơn bốn mươi, tôi hơn hai mươi, đâu phải cứ thế là chiếm tiện nghi được.
Không được!
"Đại tỷ, tôi muốn hỏi nhà chị có nguyên liệu nấu ăn tươi nào không, tôi đổi mì ăn liền với chị."
Diệp Viễn ôm toàn bộ năm thùng mì ăn liền đến lan can ban công.
Ban công nhà cũ đều xây bằng gạch.
Đủ rộng.
Không sợ rơi xuống.
"Nhà tôi toàn mì ăn liền, ăn phát ngán."
"Đổi với chị chút đồ ăn khác."
"Bột gạo lương dầu tương dấm trà, gà vịt ngan ngỗng cá heo dê bò, gia vị lẩu đồ ăn vặt, rau quả trái cây salad sốt, cái gì tôi cũng lấy."
"Tôi không cần nhiều, mỗi thứ một ít thôi."
"Chỉ cần chủng loại phong phú là được."
Một tràng thao tác của Diệp Viễn khiến người phụ nữ đối diện ngớ người.
"Cậu em, cậu tưởng nhà tôi mở siêu thị à?"
"Nhưng những thứ cậu muốn, phần lớn tôi đều có, cậu định đổi thế nào?"
Diệp Viễn dám kể ra một loạt đồ ăn như vậy.
Chắc chắn là có lý do.
Nhà bên cạnh có ba người, ngày nào nấu ăn xào rau cũng ngửi thấy.
Những gia đình sống tươm tất thế này, đồ ăn trong tủ lạnh rất phong phú.
Tận thế bắt đầu từ sáng hôm qua.
Bây giờ trong nhà chắc chắn còn nhiều đồ ăn.
"Đại tỷ, cụ thể thế nào thì tôi không bàn."
"Chị mang tất cả đồ ăn trong nhà ra đây, mỗi thứ một ít."
"Tôi không cần nhiều về lượng."
"Chỉ cần số lượng đủ nhiều, năm thùng mì ăn liền này là của chị hết."
"Chị nhìn dưới lầu đầy zombie kìa."
"Quân đội dọn dẹp một lát là xong đâu, khéo còn mất điện ấy chứ."
"Đến lúc đó nguyên liệu nấu ăn tươi sẽ hỏng hết."
"Nhưng đổi thành mì ăn liền thì không phải lo những cái đó, đúng không?"
Mặc dù không biết hàng xóm đại tỷ có biến thành zombie hay không, nhưng Diệp Viễn không thể nói cho cô ta.
Vốn dĩ người ta muốn trao đổi.
Nếu biết mình không sống được, cô ta không đổi, chẳng phải rước thêm phiền phức.
"Được, cậu em đẹp trai."
"Cậu đợi nhé, tôi đi lấy cho."
Người hàng xóm cảm thấy mình lời to rồi.
Tiểu huynh đệ cũng biến thành tiểu soái ca.
Quá trình trao đổi cực kỳ thuận lợi, tận thế vừa mới bắt đầu, những người sống sót chưa đề phòng cao.
Lại thêm hàng xóm bên cạnh.
Rất nhanh Diệp Viễn đã đổi được một bao đồ ăn.
Mở ra xem.
Lượng thì ít thật, một miếng thịt heo chắc chỉ được một lạng, xem ra hàng xóm cũng là người ky bo.
Nhưng chủng loại thì nhiều thật.
Thịt heo, thịt bò, thịt gà, trứng gà, tôm đông lạnh...
Còn có rau quả trái cây và đồ ăn vặt.
Đủ loại gia vị cũng đầy đủ, đựng trong các lọ nhỏ.
Diệp Viễn kích động xoa xoa tay.
Nhanh chóng sao chép một mẻ.
Trưa làm lẩu ở ban công, mở chế độ chinh phục Giang Tiểu Phàm.
Độ thuần phục đạt 60% còn có thể đào dòng lần nữa.
Không biết lần thứ hai đào dòng sẽ có bất ngờ gì.
Vẫn làm theo cách cũ.
Bất kể là rau quả hay thịt, sao chép một phần trước, sau đó hai phần cùng sao chép.
Tiếp theo bốn phần, tám phần...
Cứ thế mà suy ra.
Nhưng Diệp Viễn nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
Sao chép thịt tươi, bao gồm rau quả trái cây, tốn nhiều tinh thần hơn sao chép mì ăn liền, thời gian phỏng chế cũng lâu hơn.
Xem ra chất hữu cơ cũng có khác biệt.
Sao chép đồ tươi tốn nhiều năng lượng hơn.
Gần đến trưa.
Diệp Viễn phỏng chế đồ ăn, nhồi đầy chiếc tủ lạnh hai cánh.
Anh cũng mệt mỏi rã rời.
Như thể vừa chơi game thâu đêm vậy.
Nhưng có đồ ăn rồi, trong lòng cũng an tâm.
Bây giờ chỉ còn thiếu vũ khí, tay không tấc sắt, trước sau không có cảm giác an toàn.
Diệp Viễn nhẹ nhàng đi về phía cửa.
Nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Vận may không tệ, ba con zombie kia ăn no đã rời đi.
Trên mặt đất chỉ còn lại bộ xương của người chiến sĩ bị gặm, cùng với khẩu shotgun rơi bên cạnh.
Đúng lúc này.
Một tiếng động lạ đột nhiên truyền đến từ phía sau bếp...