Ngươi Lại Thông Quan?! (Dịch)

Chương 16: Vượt ngoài dự kiến

Thấy thế Văn Văn không nhịn được hỏi: “Giám đốc, sao không thấy anh căng thẳng tí nào thế?” Phương Diểu ngẩng đầu lên: “Sao phải căng thẳng?” Văn Văn như nói thay tâm tư chung của cả nhóm dự án: “Ngộ nhỡ doanh số không tốt, danh tiếng không tốt, mọi người không muốn chơi thử thì phải làm sao đây?” Phương Diểu nghĩ một lát: “Thì rút kinh nghiệm, lần sau cố gắng hơn.” Văn Văn ngẩn người: “Ơ... đơn giản thế thôi á.” Phương Diểu suy nghĩ rồi trợn tròn mắt kinh hoàng: “Chẳng lẽ các người muốn tôi từ chức để nhận lỗi sao?” “Không, không.” Những người khác vội vàng xua tay. “Ai muốn từ chức để nhận lỗi?” Tiếng Khương Thu Tự vang lên từ ngoài cửa, cô vừa đến, không khí lập tức yên tĩnh lại. “Chúng tôi đang đùa thôi, sao cô lại đến đây?” Phương Diểu hỏi. Khương Thu Tự đáp: “Tôi thấy mọi người tan làm rồi mà vẫn chưa về nên đến xem thử.” “Chắc họ muốn chờ xem dữ liệu phát hành thế nào, sắp đến sáu giờ rồi, cô về luôn không hay cùng chờ với chúng tôi?” “Không cần đâu, tôi còn có việc, xem dữ liệu phát hành lúc này cũng không có tác dụng gì, chờ xem doanh số và đánh giá của tuần đầu, tháng đầu sẽ chính xác hơn.” Khương Thu Tự trông có vẻ bình tĩnh hơn cả Phương Diểu, như thể tiền đầu tư không phải tiền của cô vậy. “Mọi người cũng đừng ở lại quá muộn, tôi về trước đây.” Khương Thu Tự nhắc nhở mọi người rồi quay người định rời đi. Đột nhiên Phương Diểu lại nói một câu: “Việc bận của cô không phải là vội về chơi game đấy chứ?” Khương Thu Tự khựng lại, cô quay đầu nhìn Phương Diểu, dùng ánh mắt biểu đạt cảm xúc “liên quan quái gì đến anh” liếc xéo rồi bước đi. Cô không nói thì những người trong nhóm dự án đương nhiên cũng không dám dò hỏi chuyện riêng của cô, nhưng Phương Diểu đoán đúng rồi, cô đúng là định về chơi game. Cô chỉ biết sơ qua khung tổng thể của dự án game “Chọc Ghẹo Hàng Xóm” này, nếu ngay cả chủ công ty cũng không biết điều này thì căn bản không thể mở dự án được, nhưng cô đã nghe theo đề nghị của Phương Diểu không tham gia vào nội dung cụ thể để giữ trải nghiệm khi chơi tốt nhất. Về bản chất, cô và Tần Chi Từ đều là người chơi chân chính! Khương Thu Tự đến bãi đỗ xe, lái xe bay về nhà, thấy đã quá sáu giờ, cô không kìm được mà vội đăng nhập vào tài khoản đã đăng ký sẵn trên nền tảng IW, tải xuống trò chơi “Chọc Ghẹo Hàng Xóm” mình đã đặt trước từ lâu. Gì cơ, bà chủ còn phải tự mua game á? Lọt sàng xuống nia, tăng thêm doanh số cho game của mình cũng tốt, còn chuyện phải chia 5% lợi nhuận cũng chẳng đáng là bao. Khương Thu Tự đã hiểu rõ về tổng thể trò chơi từ trước, thế nên cô hòa nhập nhanh hơn Tần Chi Từ, hơn nữa chẳng mấy chốc đã nắm bắt được tinh túy của trò chơi, trò chơi này kiểm tra khả năng quan sát, khả năng sáng tạo và khả năng lập kế hoạch của người chơi. Trong trò chơi, không phải đợi đến khi người chơi sắp xếp xong tất cả các loại bẫy rập thì ông Vương mới bắt đầu hoạt động, mà cả hai bên đồng thời tiến hành, tới những màn sau, thời gian trống để người chơi sắp xếp bẫy rập càng ngắn, rất nhiều lúc chỉ chậm một bước, nếu không phải bị ông Vương bắt quả tang thì cũng bỏ lỡ cơ hội sắp xếp một số khu vực, dẫn đến mất điểm. Tổng cộng 25 màn chơi, thời gian phá đảo full sao khi nhóm dự án thử nghiệm nội bộ vào khoảng 12 giờ, nếu người chơi không quan tâm đến đánh giá điểm số thì chỉ cần ba đến năm giờ là có thể phá đảo với số điểm thấp nhất. Nhưng Phương Diểu tin rằng độ tự do cao trong trò chơi nhất định sẽ thu hút một số người chơi cố gắng cày số điểm cực hạn, việc tự động lưu video sau khi phá đảo cũng khuyến khích người chơi thể hiện sự sáng tạo của mình khi vượt qua các màn chơi. Khi Khương Thu Tự liên tục phá đảo, các thành viên của nhóm dự án vẫn chưa rời khỏi công ty. “Bán được hai trăm bản rồi… ba trăm rồi……bốn trăm rồi!” Văn Văn nhìn chằm chằm bảng dữ liệu, cứ một lúc lại reo lên. Vòng tay của Triệu Nghiệp Siêu đang mở chức năng tính toán, mỗi lần Văn Văn reo lên là cậu ta lại sửa đổi con số trên máy tính: [29.9 x 400 x 95% = 11.362] Một người đọc số lượng bán ra, một người theo đó tính toán, thấy thế Phương Diểu chỉ muốn nói: “Thôi được rồi, mấy người dở hơi à.” Văn Văn phàn nàn: “Giám đốc, anh bình tĩnh quá đấy, anh không thấy hào hứng tí nào ạ?” “Đúng rồi.” Triệu Nghiệp Siêu thở dài, “Mấy năm trước cuộc sống của tôi chỉ có sinh tồn và chiến tranh, khi tôi học trong trường quân đội chỉ dám lén tưởng tượng nếu hệ thống mô phỏng chiến tranh trở thành hệ thống trò chơi chứ không phải là cuộc huấn luyện liên quan đến sống chết của quân nhân thì tốt biết bao, lúc đó tôi không dám nghĩ sau này mình sẽ dấn thân vào ngành sản xuất trò chơi.” Tiểu Trần phụ trách lập kế hoạch, còn có Tô Đào mới vào nghề đều đồng thanh: “Đúng vậy, không ngờ mình lại tham gia hoàn thiện một trò chơi, giống như đang mơ ấy.” Phương Diểu cố gắng đồng cảm với sự phấn khích và cảm xúc của những người trẻ tuổi đã thoát khỏi bóng ma chiến tranh này, dường như họ đã được tái sinh, dấn thân vào công việc mà mình yêu thích và đạt được thành tích sẽ khiến họ cảm thấy vừa phấn chấn vừa xúc động. “Năm trăm rồi!” Văn Văn lại reo lên. Lần này Phương Diểu không phàn nàn gì nữa, anh vỗ tay ra hiệu để mọi người nhìn mình: “Tôi quyết định rồi, trước bảy giờ mà vượt qua một nghìn bản thì tối nay tôi mời mọi người đi ăn!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất