Ngươi Lại Thông Quan?! (Dịch)

Chương 4: Anh nói ai là người không có chuyên môn? (2)

Không cần, không có gì để giải thích cả! Khương Thu Tự chỉnh đốn lại tâm trạng, chờ Phương Diểu gõ cửa, nhưng... Người đâu? Khương Thu Tự đợi một lúc cũng không thấy người, cuối cùng không nhịn được, đứng dậy mở cửa ra xem, kết quả bên ngoài trống không, Phương Diểu đã sớm không thấy bóng dáng đâu, điều này khiến cô không khỏi nắm chặt tay. Phương Diểu đi trên phố, nhìn bầu trời xanh, mây trắng, miệng ngân nga bài hát cũ, tâm trạng rất tốt: "Cô gái đối diện nhìn lại đây ~~ nhìn lại đây ~~ nhìn lại đây..." Lúc nãy anh quay lại là vì muốn xin cách liên lạc, giám đốc dự án muốn xin cách liên lạc của sếp, rất bình thường mà, nhưng cũng không vội, mai xin cũng được. Công ty giải trí Thâm Không cách chỗ ở của Phương Diểu không xa lắm, trên màn hình lớn ảo của các tòa nhà xung quanh, có màn hình đang phát quảng cáo, có màn hình đang phát bản tin. Phương Diểu dừng lại dưới một tòa nhà, ngẩng đầu nhìn bản tin đang phát ở phía trên. 「Theo như việc di cư đợt đầu của cư dân đã hoàn thành thuận lợi, kế hoạch di cư đợt hai bắt đầu được đưa vào chương trình nghị sự, sau khi xây dựng thành phố bước vào giai đoạn tiếp theo, sẽ chính thức khởi động.」 「Kể từ khi ký kết hiệp định hòa bình đến nay, cả hai bên đều tuân thủ nguyên tắc hòa bình, hiện tại cả hai bên đều có kế hoạch hợp tác sâu hơn, vòng đàm phán thương mại đầu tiên đang được chuẩn bị.」 「Có thể thấy trước, trong tương lai, mọi ngành nghề đều sẽ bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng, các biện pháp quản lý của các ngành nghề vẫn đang được hoàn thiện.」 Nhìn đủ loại tin tức, trời dần tối, Phương Diểu ngẩng đầu nhìn về phía xa của bầu trời, nơi đó không còn có ánh trăng được vô số nhà thơ ngâm vịnh, nơi mà tầm mắt anh nhìn tới, là một hành tinh khác mà loài người sinh sống, xa hơn nữa, là một nền văn minh khác đến từ vũ trụ sâu thẳm. Sáng hôm sau, Phương Diểu thay một bộ quần áo mới, hăm hở đến công ty giải trí Tinh Không, ai ngờ Khương Thu Tự thấy anh còn khá ngạc nhiên: “Sao anh đến sớm thế?” Trên mặt Khương Thu Tự không thấy vẻ tức giận, rõ ràng cô không nhỏ nhen như Phương Diểu nghĩ, không hề để bụng chuyện qua đêm, ít nhất ngoài mặt là như thế. “Đi làm thì phải đến giờ này chứ?” Phương Diểu hỏi ngược lại. Khương Thu Tự đáp rất tùy tiện: “Chưa chính thức bắt đầu làm việc, người cũng chưa tuyển đủ, anh khá tích cực đấy nhỉ.” “Đây là thái độ mà một bà chủ công ty nên có sao?” Phương Diểu chất vấn. Thấy Phương Diểu bắt bẻ mình, Khương Thu Tự liếc xéo anh: “Đây là thái độ mà một nhân viên nên có sao?” Phương Diểu suy nghĩ một lát thì thấy cũng đúng, đúng là không cần thiết, hoàng đế không vội thái... phì! Đã đến rồi thì đương nhiên Khương Thu Tự sẽ không đuổi người, cô bảo Phương Diểu kết nối với mạng nội bộ công ty, sau đó tìm hợp đồng mà trợ lý đã chuẩn bị tối qua trong vòng tay, chỉ cần vuốt tay một cái là có thể truyền qua vòng tay của Phương Diểu. “Anh xem hợp đồng đi, không có vấn đề gì thì có thể ký luôn.” Phương Diểu nói một câu có vẻ nguy hiểm: “Không cần tìm luật sư cũng hiểu được à?” Khương Thu Tự nheo mắt, giống hệt tư thế của một kẻ săn mồi chuẩn bị chiến đấu, toát lên tính công kích rất mạnh: “Ý anh là gì!” “Đùa thôi mà, đừng nghiêm túc thế.” Phương Diểu nghĩ giây lát rồi cố tình hỏi: “Có phải tôi hơi thiếu tôn trọng lãnh đạo như cô rồi không, hay là cô thích nhân viên cung kính hơn?” “Không có.” Khương Thu Tự nghiến răng phủ nhận. Quả thực Phương Diểu không giống những người cô đã phỏng vấn trước đây, trước mặt cô không hề gò bó, là vì có năng lực nên mới có tự tin sao? Cô không ghét điểm này. Hợp đồng không quá phức tạp, lương thưởng giống những gì đã trao đổi trước đó, thời hạn hợp đồng là ba năm, còn sau ba năm nữa là ba năm nữa hay chưa đến ba năm đã bị sa thải thì hoàn toàn tùy thuộc vào năng lực của Phương Diểu. Ký xong hợp đồng, Phương Diểu thấy Khương Thu Tự có vẻ còn việc phải xử lý nên rất biết điều tự đến phòng phỏng vấn chờ. Khi Khương Thu Tự đến thì thấy anh đang vẽ bản phác thảo nhân vật cho game “Chọc Ghẹo Hàng Xóm”. “Đây là?” Khương Thu Tự tò mò đến gần Phương Diểu. Hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi Phương Diểu, thay vì trả lời thắc mắc của Khương Thu Tự, anh lại nghĩ đến một câu: “Hoa nhài?” Rõ ràng là câu trả lời không đúng trọng tâm, Khương Thu Tự hơi sửng sốt, lúc này mới nhận ra Phương Diểu đang nói gì, hôm nay cô dùng dầu gội có mùi hoa nhài. “Mũi chó!” Câu này chỉ nói thầm trong lòng thôi, cô chỉ vào màn hình điện tử trước mặt Phương Diểu, lần này hỏi trực tiếp hơn: “Nhân vật của game ‘Chọc Ghẹo Hàng Xóm’ à?” “Mũi chó!” “Đúng vậy.” Phương Diểu nói. “Có hơi...” Khương Thu Tự đang cân nhắc tìm từ. Nhận ra suy nghĩ của cô, Phương Diểu nói thay cô luôn: “Có hơi xấu, cảm giác không được đáng yêu lắm đúng không?” “Ừm.” Khương Thu Tự gật đầu. Phương Diểu chỉ vào nhân vật trên màn hình điện tử: “Tính tình ông ta kỳ quái, lúc nào cũng chỉ trỏ cô, ông ta sẽ không cho cô nuôi mèo vì ông ta thích chó, ông ta sẽ không cho cô bật wifi vì sợ bức xạ, ông ta sẽ gõ cửa phòng cô vì đủ thứ chuyện vặt vãnh, một người hàng xóm như vậy...” “Đánh ông ta!” Khương Thu Tự giơ nắm đấm lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất