Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 103 Đợi người cứu mạng

Bước chân của tôi khựng lại trên không trung, không dám bước đi, cũng không dám thu lại, bên tai vẫn không ngừng nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lên sàn, âm thanh càng lúc càng gần, lúc trước còn cách khoảng bảy tám tầng, nhưng hiện giờ, hình như đang ở ngay tầng dưới.

Làm sao bây giờ? Đứng ở đây chờ xem là ai, hay là trốn? nhưng, cho dù muốn trốn, thì phải trốn đi đâu?

Tôi nghe thấy tiếng giày cao gót đã chuyển hướng sang chỗ ngoặt ở góc cầu thang phía dưới, chỉ cần đi thêm khoảng mười bậc thang nữa, tôi có thể nhìn thấy cô ấy.

Đèn cảm ứng lại tắt, tôi nhìn thấy thằng bé kia bắt đầu hoa chân múa tay vui sướng, nhìn vẻ mặt của nó, hình như đang phấn khởi, lúc đầu tôi còn cho rằng nó sắp tiếp cận tôi, cho nên mới như vậy, nhưng tôi sai rồi, bởi vì trước lúc đèn sáng, tôi nhìn thấy nó xoay người.

Đúng vậy, nó xoay người nhìn xuống bậc thang phía dưới, giống như đang ---- chờ mong.

Đèn sáng, tôi kinh ngạc phát hiện, bé trai không biến mất như lúc trước, mà vẫn đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía tôi.

Vì sao nó không biết mất? Vì sao nó không biết mất?

Không giống quy luật tôi phát hiện! tôi bắt đầu có chút hoảng hốt lo sợ, tôi không biết phải làm gì bây giờ.

‘cộp….’

Một tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất, vang vọng khắp thang bộ tối tăm, vốn dĩ là âm thanh khiêu gợi nhất, nhưng lúc này lại như một con dao, đâm mạnh vào đầu tôi, khiến tôi cảm thấy cho dù chỉ chớp mắt một cái, dây thần kinh trong não cũng có thể bị đứt.

‘cộp….’

Lại một tiếng nữa vang lên, tôi đã nhìn thấy ở phía dưới xuất hiện một cái đầu đen sì, màu tóc giống với cảnh vật chung quanh, nếu không phải trên mặt có làn da trắng, tôi căn bản không nhận được ra đây là một cái đầu.

Ánh đèn tuy rằng rất mỏng manh, nhưng tôi vẫn nhìn thấy rõ người đó đang nhìn tôi, bên trong ánh mắt của cô ta, đầy tham lam, mà sự tham lam này, giống như đang khao khát vồ lấy miếng ăn, khóe miệng cô ta nhếch lên, hình như đang mỉm cười, nụ cười này nếu đặt trên môi bất cứ người con gái nào, đều sẽ khiến cánh nam sinh say đắm, nhưng nếu là của người con gái trước mắt, tuyệt đối không có hiệu quả như vậy, bởi vì, cô ta chính là Triệu Giai Đường!

Bé trai dưới tầng vui vẻ chạy đến bên cạnh Triệu Giai Đường, nắm tay cô ta, sau đó vươn cánh tay còn lại lên chỉ tôi nói:

- Đồ ăn, đồ ăn ngon!

Triệu Giai Đường liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt lúc đầu còn có chút nghi hoặc, nhưng sau khi bị bé trai chỉ chỉ nói xong, ánh mắt cô tay lập tức trở nên khao khát kiên định, nắm tay bé trai đi đến phía tôi.

Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghĩ, quỷ thai, thai là người âm, nhưng mẹ lại là người dương, cho nên Triệu Giai Đường nhất định vẫn còn là một người sống sờ sờ, chẳng qua cô ta chỉ bị quỷ thai trong bụng mê hoặc thần trí, nếu không, cô ta cũng không thoáng chần chừ một lúc ngắn ngủi.

Một khi đã như vậy, Triêu Giai Đường nhất định không gây hại được cho tôi, dù sao cô ta cũng là một nữ sinh, không thể đẩy ngã nổi tôi, cho nên, tôi chỉ cần chuyên tâm đối phó bé trai có sức khỏe như chín trâu mười hổ kia là được.

Đèn lại tắt, tôi theo bản năng đưa tay đập, nhưng bàn tay giơ lên được một nửa, lại không thể động đậy được nữa, lúc này mới nhớ, cầu thang bên trên phía sau lưng tôi, vẫn còn một bé trai!

Nó nhân lúc tôi đang chú ý Triệu Giai Đường, lặng lẽ đi đến bên cạnh tôi, chờ tới khi tôi đưa tay đập công tắc cảm ứng, nó mới nhảy lên lưng tôi, giữ chặt cánh tay bật đèn! Còn một cái tay khác của nó, lại ôm chặt cổ tôi, khiến tôi đến thở cũng khó, chứ đừng nói đến việc kêu thành tiếng.

Tôi bắt lấy tay nó, lạnh buốt như băng, nhưng vẫn giống như trước, sức tôi không bằng nó, ngược lại, dưới tình huống khó thở, sức lực của tôi càng lúc càng yếu, đến cuối cùng, quỳ rạp xuống, hai tay chống dưới đất, nhìn rất giống đại thần thời cổ đại quỳ lạy Hoàng Thượng.

Ngũ thể đầu địa!

Tôi không biết vì sao trong đầu lại đột nhiên xuất hiện bốn chữ này, nhưng tình huống hiện tại, đúng là đã gần giống ngũ thể đầu địa.

Nếu tôi thực sự nằm bò ra đất, có phải sẽ biến thành ngũ thể đầu địa hay không? sau đó, mỗi tối đều chạy đến đây nằm sấp? đợi cho hết bảy bảy bốn chín ngày sau, sẽ chết ngay lập tức?

Tôi nghe thấy tiếng giày cao gót vẫn không ngừng tiếp cận, sau đó chợt nghe thấy bé trai dưới tầng cười hì hì, nói:

- Chơi vui quá, mình cũng muốn chơi trò cưỡi ngựa.

Lời này mới vừa nói xong, tôi liền cảm giác được phía sau lưng như bị một tảng đá đè lên, có cảm giác lưng sắp bị gãy.

Tôi gắng sức ngẩng đầu, muốn giãy dụa đứng lên, nhưng vừa mới ngẩng đầu, lại nhìn thấy một đôi giày cao gót, sau đó là một đôi chân dài, bên trên nữa…. đầu của tôi đã không ngẩng cao hơn được nữa, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, tư duy dần dần mất tập trung, tôi cảm thấy đại não của mình đã bắt đầu thiếu ô-xi, hai tay không còn sức chống đỡ cơ thể, run rẩy gục xuống, sau đó hoàn toàn ngũ thể đầu địa với Triệu Giai Đường!

Giây phút tôi buông tay, tôi có cảm giác tất cả đều đã chấm dứt, tôi không chỉ không cứu được Trương mù, thậm chí còn khiến mình và Lăng Giáng cuốn vào chuyện này, tôi lần đầu tiên cảm thấy mình như một thằng phế vật, vào lúc xử lý những chuyện thế này, lại không có nổi năng lực để chống cự, cũng không biết hiện tại Trương mù và Lăng Giáng thế nào rồi, bọn họ đã phá giải được ‘khốn cảnh’ hay chưa, hiện tại có đang đuổi tới chỗ tôi hay không?

Nhưng đã lâu thế này, bọn họ vì sao vẫn chưa đến, hay là, bọn họ đã sớm bị nhốt chết trong này rồi, nếu vậy, tôi cũng rất nhanh thôi là có thể xuống dưới tìm bọn họ, cũng không biết đến lúc đó có bị Trương mù cười nhạo, tôi bị một thằng trẻ con bóp chết không, quan tâm gì nữa? dù sao đều phải chết, sao phải để ý chuyện lúc sống?

Tôi đột nhiên cảm thấy cổ mình đau khủng khiếp, hình như có một miếng thịt bị cắn rớt xuống, tôi rất muốn giãy dụa, nhưng không còn sức, trong lúc mơ mơ màng màng, tôi dường như nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra sau lưng mình, hai bé trai, một đứa ôm cổ tôi, một đứa cắn xé thịt trên cổ, rõ ràng từng tảng thịt lớn đã bị nó xé xuống, nhưng lại không nhìn thấy máu tươi.

Ánh mắt tôi dại ra, thật giống như một thi thể không còn linh hồn, từ từ, tôi vì sao có thể đứng từ trên cao nhìn thấy cảnh tượng chúng nó cắn xé cơ thể tôi? Chẳng lẽ, tôi đã chết rồi sao?

Chính lúc này, thị giác của tôi đột nhiên xảy ra biến đổi, không phải là nhìn từ trên cao xuống nữa, mà là bò dưới đất, tôi nhìn thấy dưới đất bỗng xuất hiện một đóa hoa, màu sắc đỏ tươi, nhưng cánh hoa lại nhăn nhún, không giống hoa tươi, giống một đóa hoa giấy hơn.

Không đúng, đèn không phải đã tắt rồi sao? vì sao tôi còn nhìn thấy đóa hoa này? Mà lại còn rất rực rỡ, thật giống như đóa hoa có thể tự phát ra ánh sáng.

Lăng Giáng!

Nhất định là Lăng Giáng đến rồi!

Lúc tôi cảm giác được đóa hoa kia đang phát sáng, sau lưng bỗng thoải mái, tôi lập tức đứng dậy, lúc này đã không thấy hai bé trai đâu, nhìn xuống tầng dưới, quả nhiên là Lăng Giáng một thân áo trắng đứng dưới đó, dưới chân cô ấy, còn đặt một đóa hoa giấy, trong tay, cầm miệt dao của Trương mù.

Xem ra hai người bọn họ đã gặp nhau, có nghĩa, Trương mù không sao, nghĩ đến đây, tảng đá đè trong lòng tôi tức khắc rơi xuống.

Triệu Giai Đường thấy Lăng Giáng, xoay người chạy lên trên tầng, Lăng Giáng hô to kêu tôi bắt lấy Triệu Giai Đường.

Có Lăng Giáng ở đây, trong lòng không còn thấy lo lắng, chỉ vài bước đã đuổi kịp, túm lấy Triệu Giai Đường, mặc kệ Triệu Giai Đường vẫn đang gắng sức giãy dụa thế nào, nhưng vẫn không thể thoát khỏi hai tay tôi, lúc này Lăng Giáng đi lên, cầm sống dao đập mạnh vào bụng Triệu Giai Đường, Triệu Giai Đường đang giãy dụa, lập tức yên tĩnh lại, giống như đang ngủ.

Lăng Giáng nói:

- Cũng không ngốc lắm, chỉ chạy ba tầng rưỡi!

Nghe cô ấy nói vậy, tôi càng thêm chắc chắn phán đoán của mình, nếu tôi vẫn còn chạy lên trên, vậy thì khoảng cách với Lăng Giáng sẽ càng lúc càng xa, đến lúc đó Lăng Giáng không kịp đến cứu viện, tôi rất có khả năng bị Triệu Giai Đường ăn sạch.

Tôi hỏi Lăng Giáng, làm gì bây giờ?

Cô ấy nói:

- tới chỗ Trương mù, anh ta sắp không xong rồi, đang chờ anh tới cứu mạng!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất