Đợi tới lúc tôi nhìn kĩ lại, phát hiện nơi đó chỉ có một lớp quần áo mỏng, không có mặt trẻ sơ sinh, tôi cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cứ cảm thấy, những gì mình vừa nhìn thấy quá mức chân thật.
Tôi vốn còn định hỏi Lăng Giáng có nhìn thấy không, nhưng cô ấy lại xoay người đi đến bên giường Trương mù, cô ấy nhấc hai tay Trương mù lên, dùng tay phải vẽ một chữ ‘giếng’ lên lòng bàn tay trái của Trương mù, chỉ có điều sau khi viết xong nét ‘sổ’ cuối cùng, Lăng Giáng không nhấc tay lên, mà lại vẽ một vòng tròn ngược theo phương hướng ngược kim đồng hồ lên lòng bàn tay anh tay, lại vẽ thêm một vòng nữa, mãi cho đến vòng thứ ba, Lăng Giáng giúp tay trái Trương mù nắm thành nắm đấm, bóp thật chặt, không để cho nắm đấm buông ra.
Lúc này Lăng Giáng gọi tôi qua, tôi lại nhìn thoáng qua Triệu Giai Đường, phát hiện không có gì khác thường, mới đi đến bên cạnh Lăng Giáng.
Lăng Giáng nói:
- Cầm tay Trương mù, đừng khiến tay anh ta buông ra, đây là đang giữ lại hơi thở cuối cùng cho anh ta, nếu buông bỏng, khí tan người chết.
Tôi gật đầu, chuẩn bị nhận lấy tay Trương mù, nhưng lúc sắp cầm vào tay anh ta, tôi đột ngột dừng lại, nói với Lăng Giáng:
- Cô đợi một chút, tôi đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, có lẽ có chút trợ giúp.
Lăng Giáng nghi hoặc hỏi tôi, biện pháp gì?
Tôi nói, mượn ít chỉ đỏ của cô.
Lăng Giáng bán tín bán nghi, nhưng vẫn đưa cho tôi ít chỉ đỏ trên cổ tay.
Sau khi tôi cầm lấy chỉ đỏ, lại tìm ra một vài đồng tiền trong ba lô của Trương mù, tìm đầy đủ hay thứ này xong, đi tới bên giường Trương mù, quấn chỉ đỏ lên cổ tay và cổ chân anh ta, thủ pháp tôi không thành thục lắm, chỉ có thể đại khái dùng thủ pháp lúc trước Trần tiên sinh từng dùng, sau đó đặt lên mu bàn tay và mu bàn chân Trương mù mỗi chỗ một đồng tiền, đồng tiền cuối cùng đặt trên mi tâm anh ta.
Xong xuôi, tôi mới cầm lấy tay Trương mù, tay Trương mù đã hơi lạnh, có chút bất bình thường giữa tiết trời nóng nực này.
Sau khi Lăng Giáng buông tay, nhìn chỉ đỏ và tiền đồng, hỏi tôi:
- Anh học của ai vậy?
Tôi nói, không ai dạy, lúc tước nhìn thấy Trần tiên sinh gỡ chỉ đỏ cho tôi, chỉ nhớ chun chút, sau đó hiện tại thử dùng, hy vọng không nhớ lầm.
Lăng Giáng gật gật đầu nói:
- Tuy rằng không nhớ toàn bộ, nhưng hiệu quả vẫn có, tôi có thể cảm giác được, anh ta hiện tại tốt hơn so với phía trước một ít. Cái này gọi là gì?
Tôi đáp, cụ thể gọi là gì tôi không biết, nhưng tôi biết khẩu quyết là: tơ hồng giữ phách, tiền đồng nhốt hồn, hai chân chấm đất, lạc địa sinh căn, gà trống mổ mi tâm, hồn về phách về.
Đây là khẩu quyết Trần tiên sinh nói với tôi lúc dùng gà trống gọi hồn đánh thức tôi, cho nên tôi nhớ rất kĩ, nhưng thủ pháp buộc chỉ đỏ thế nào, Trần tiên sinh cũng không dạy cho tôi, bằng không, có lẽ sẽ có hiệu quả hơn.
Lăng Giáng hỏi tôi:
- Lạc địa sinh căn là gì?
Tôi cố gắng dùng cách lý giải của mình về lạc địa sinh căn giải thích cho cô ấy nghe, sau đó lại sợ cô ấy nghe không hiểu chỗ nào, nên lại bắt đầu kể cụ thể chuyện lần đó, Lăng Giáng nghe xong, nói với tôi:
- Dùng lạc địa sinh căn.
Thế là một tay tôi nắm chặt tay Trương mù, tay kia cố gắng phối hợp với Lăng Giáng đỡ Trương mù ngồi xuống một cái ghế, để anh ta chân trần giẫm lên đất, sau đó dùng tiền đồng đặt lên mu bàn chân, tiền đồng ở mi tâm, bỏ lên trên đỉnh đầu.
Lăng Giáng nhìn Trương mù một lát, sau đó đôi lông mày đang nhíu chặt khẽ buông lõng, gật đầu nói với tôi:
- Đúng là có hiệu quả.
Nghe cô ấy nói vậy, tâm tình tôi thả lỏng không ít, nhưng bàn tay đang nắm chặt tay Trương mù vẫn không buông ra, tiền đồng và chỉ đỏ của Trần tiên sinh chỉ có thể giữ lại hồn phách còn sót lại, còn phương pháp giữ hơi thở cuối cùng, vẫn phải dùng phù ấn của Lăng Giáng.
Lăng Giáng lại nhìn thoáng qua Trương mù, xác định tạm thời không sao, lúc này mới nhing Triệu Giai Đường ngồi dưới đuôi giường mặt tường bên kia, bụng của cô ta còn to hơn cả phụ nữ mang thai đủ tháng, hiện tại, cô ta trông như một thể xác vô hồn, ngay cả tiếng kêu rên rỉ đều không còn, hai mắt dài dại nhìn về phía trước, để mặc bụng mình từ từ to lên.
Tôi đứng phía đối diện với cô ta, có thể nhìn thấy rõ bụng Triệu Giai Đường phập phồng, thật giống như có người đang hít thở trong bụng cô ta.
Lăng Giáng nhìn Triệu Giai Đường một lúc lâu, vẫn không nghĩ ra biện pháp, sau đó tôi thấy cô ấy dùng đủ loại thủ thế, quấn chỉ đỏ và tiền đồng quanh người Triệu Giai Đường, nhưng sắc mặt cô ấy lại càng lúc càng nôn nóng.
Vì thế, tôi nói với Lăng Giáng:
- Không phải cô biết đối phó quỷ thai à? Cô dùng cách đó đối phó thử xem, biết đâu lại hiệu quả?
Lăng Giáng lắc đầu nói:
- Quỷ thai và thai người con quỷ khác nhau hoàn toàn, quỷ thai, nói trắng ra, chính là bị người âm rất nhỏ nhập, vậy chỉ cần dùng cách trừ ma diệt quỷ bình thường giải quyết là xong, nhưng, thai người con quỷ lại khac, chính xác là nó có bào thai nằm trong bụng người mẹ, liên kết với cơ thể người mẹ, sống cùng sống, chết cùng chết, cũng chính là nói, nếu cưỡng ép giết chết thai người con quỷ, vậy thì Triệu Giai Đường cũng chết, còn một điểm khác nhau khác, lúc trước đã nói với anh rồi, chỗ lợi hại của thai người con quỷ, cho dù là tôi và Trương Phá Lỗ liên hợp lại, có lẽ cũng không đối phó được.
Tôi hỏi:
- nếu thứ này lợi hại như vậy, vì sao trước nay chưa từng nghe qua hay gặp qua?
Lăng Giáng nói:
- thai người con quỷ không phải người nào cũng tạo ra được, không chỉ thủ đoạn phức tạp, hơn nữa còn phải cái giá người bình thường không kham nổi, bởi vì, nhất định phải dùng tính mạng của mình để hiến tế, mới có thể tạo ra thai người con quỷ.
Điểm này rất dễ lý giải, lúc trước tôi và Lăng Giáng phát hiện di ảnh và ba nén hương trong tủ quần áo của Tưởng Viễn Chí chính là minh chứng của vấn đề, thảo nào tất cả mọi người đều nói Tưởng Viễn Chí mất tích, hóa ra là dùng sinh mệnh của chính mình để tạo ra thai người con quỷ.
Lăng Giáng nhìn tôi, tiếp tục nói:
- còn một điểm quan trọng nữa, thai nhi nhất định phải là cốt nhục của chính mình!
Nghe đến đó, sau lưng tôi chảy đầy mồ hôi lạnh, hổ dữ không ăn thịt con, thai người con quỷ, không ngờ phải tự tay bóp chết cốt nhục của chính mình, sau đó hắn sẽ được trở thành một sinh mệnh mới, thủ đoạn tàn độc như vậy, không ngờ Tưởng Viễn CHí cũng có thể hạ thủ được, đến súc sinh còn không bằng!
Tôi hỏi:
- cái thằng khốn Tưởng Viễn Chí đến cầm thú cũng không bằng này, vì sao phải làm vậy? chẳng lẽ chỉ là vì để được sống lại?
Lăng Giáng lắc lắc đầu, nói:
- Sợ là không đơn giản như vậy, nếu chỉ là vì sống lại, Tưởng Viễn Chí không cần thiết phải làm như thế, anh nghĩ xem, hiện tại hắn mới bao nhiêu tuổi? chỉ mới 23, còn trẻ như vậy, hoàn toàn không cần thiết dùng phương pháp cực đoan đến thế để sống lại.
Tôi gật đầu nói:
- Cũng chính là nói, hắn sở dĩ làm vậy, là bởi vì đã không còn lựa chọn nào khác, nhưng, rốt cuộc vì điều gì khiến hắn không thể không làm vậy?
Lăng Giáng gần như không chần chừ, nói:
- Thời gian.
Tôi hỏi, thời gian gì?
Cô ấy nói:
- Hắn không có thời gian , cho nên mới phải làm như vậy. nếu tôi đoán không sai, Tưởng Viễn Chí hẳn là thợ nhân, hơn nữa, đây không phải lần đầu tiên hắn sử dụng thai người con quỷ!
Nghe xong lời Lăng Giáng nói, tôi lập tức bừng tỉnh, tôi hỏi:
- Ý của cô là, hắn vẫn luôn trùng sinh?
Lăng Giáng gật đầu nói:
- Có lẽ vậy.
Logic của Lăng Giáng mặc dù không có sơ hở, hơn nữa tiềm thức của tôi cũng đồng tình với cách giải thích của Lăng Giáng, nhưng từ sâu trong đáy lòng vẫn không thế chấp nhận, tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi, liên tục giết chết vợ và con để được sống tiếp, là một cảnh tưởng như thế nào, dùng từ ‘không bằng súc sinh’ cũng đã không thể hình dung được ‘con người’ thế này, không đúng, không thể gọi thứ đó là ‘con người’ nữa, bằng không, chính là sự sỉ nhục đối với con người.
Lăng Giáng tiếp tục nói:
- Thai người con quỷ, bởi vì thân thể bị cướp, nên oán niệm rất mạnh, hơn nữa Tưởng Viễn Chí vốn còn hiểu thợ thuật, cho nên, một khi nó xuất thế, chúng ta đều phải chết! hắn không thể để cho người biết bí mật của hắn được tiếp tục sống trên thế giới này!
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên một âm thanh trầm đục, thật giống như có thứ gì đó nện mạnh lên mặt cửa, Lăng Giáng vội vàng chạy qua, nhìn ra bên ngoài qua tấm kính, lúc Lăng Giáng ghé mặt lên, tôi nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, có một cái đầu tròn tròn chậm rãi thò lên, đó là một cái đầu của trẻ sơ sinh vẫn chưa có mắt! tôi thấy nó nghiêng đầu hết sang bên này lại bên kia, nhìn vô cùng thơ ngây vô hại, nhưng đột nhiên, nó đập mạnh vào mặt kính, bởi vì hộp sọ trẻ sơ sinh rất mềm, vừa đập ‘bịch’ một tiếng, tấm kính đã dính đầy máu đỏ.
Lăng Giáng bị dọa liên tục lui về phía sau vài bước. cửa phòng bệnh vẫn không ngừng truyền tới những âm thanh trầm đục, là trẻ sơ sinh đã chết đang dùng đầu đập lên cửa!
Trong lúc vô ý, tôi thoáng liếc nhìn Triệu Giai Đường, phát hiện ánh mắt ban đầu vốn dài dại của cô ta, đột nhiên lóe qua tinh quang…..