Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 112 Nuôi tiểu quỷ

Câu nói của Triệu Giai Đường khiến tôi không thể từ chối, nếu tôi không đi, hiện tại Trương mù sẽ chết, hơn nữa, tôi còn không có sức để phản kháng.

Cho nên, tôi lựa chọn nghe theo Triệu Giai Đường, làm theo chỉ thị của cô ta, đi qua ngồi xuống một bên nửa vòng tròn, tôi nghĩ, dù sao tay của Trương mù cũng đã động đậy, chứng minh anh ta rất có thể sắp tỉnh lại, tôi tạm thời khiến Triệu Giai Đường bớt đề phòng một chút, khiến cô ta lầm tưởng sắp thành công , buông lỏng cảnh giác, để cho Trương mù có thời cơ, xử lý Triệu Giai Đường ngay phút chót --- trong TV không phải đều diễn như vậy sao?

Nhưng đợi tới khi ngồi xuống, tôi đột nhiên ý thức được một sự thật rất đáng sợ, vừa rôi tay Trương mù run rẩy động đậy một chút, liệu có phải là bị câu nói ‘ sẽ giết chết hắn’ của Triệu Giai Đường dọa sợ không? tôi gần như chẳng cần suy nghĩ đã đưa ra đáp án, với tính cách của Trương mù, rất có thể sau khi nghe thấy câu nói kia, cơ thể đã xuất hiện phản ứng theo bản năng, không có liên quan mẹ gì đến việc anh ta có tỉnh lại hay không.

Tôi liếc nhìn Trương mù, phát hiện anh ta vẫn mê man, tôi cảm thấy mình ‘lừa’ rồi, tôi trước nay chưa bao giờ cảm thấy Trương mù và Trần tiên sinh bảo tôi xem ít phim thôi lại đúng đắn như thế!

Trương Mục và Lăng Giáng không biết bao giờ mới trở về, Trương mù lại không đáng dựa dẫm như vậy, tôi hiện tại chỉ có thể tự cứu, lúc ngồi xuống, tôi làm bộ chống tay xuống đất, thực tế là kéo con miệt dao Triệu Giai Đường dùng vẽ bát quái lại gần, sau đó đặt mông lên, đề phòng bất cứ tình huống nào.

Triệu Giai Đường thấy tôi ngồi xuống, hỏi:

- Anh có thể chết trong ‘giấu trời qua sông’, cũng không tính là thiệt thòi, xuống dưới, cũng có mặt mũi ăn nói với ông nội anh, anh muốn trách, thì phải trách ông nội mình đã tạo ra thợ thuật này!

Tôi nghe xong, thân người rõ ràng chấn động.

‘Giấu trời qua sông’! đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy, buổi tối hôm Vương Nhị Cẩu tự sát, tôi cũng nghe hắn nói qua, lúc đó, hắn nói ông nội đã lừa hắn, cho nên tuyệt vọng đến cắn lưỡi tự sát. Lưu Tang Y cũng biết thợ thuật này, nhưng ngay cả sư điệt của mình là Trần tiên sinh, chị ta cũng không tiết lộ, không ngờ Triệu Giai Đường lại biết! hơn nữa, lại còn là thợ thuật do ông nội tôi sáng tạo ra!

Tôi vội vàng hỏi cô ta:

- Sao cô biết ‘giấu trời qua sông’?

Triệu Giai Đường nghe tôi hỏi như vậy, hơi sửng sốt, hỏi lại tôi:

- Anh cũng biết ‘giấu trời qua sông’? nói, là ai nói cho anh biết?

Tôi hừ lạnh một tiếng, thò tay xuống dưới một, chuẩn bị không nói nửa lời nào nữa.

Nhưng, Triệu Giai Đường lại tự gật đầu nói:

- Đúng rồi, ông nội anh không thể nào không nói thợ thuật này cho anh biết, đáng tiếc, hiện tại anh sẽ chết trong tay cấm thuật này!

Tôi không để ý tới lời châm chọc khiêu khích của cô ta, ngược lại còn hỏi:

- Cô làm thế nào biết ‘giấu trời qua sông’? ‘giấu trời qua sông’ rốt cuộc là gì?

Lúc này, Triệu Giai Đường không quan tâm đến tôi, mà nhắm mắt lại, hình như đang niệm gì đó.

Tôi đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, thật giống như đèn điện thoại di động ở một bên đã tắt ngúm, đầu tôi rất nặng, rất muốn ngủ, cũng may trước lúc nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy tay trái của Trương mù giật giật, chuyện tiếp theo, tôi hoàn toàn không biết gì.

Chờ đến lúc tôi tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, tôi mở to mắt, hình ảnh nhìn thấy đầu tiên chính là một em gái y tá ngồi bên giường cười ‘hiền hậu’ đút canh cho Trương mù ăn, thỉnh thoảng lại bị Trương mù chọc che miệng cười duyên, Trương mù tỉnh rồi! anh ta không sao?

Nhìn từ góc độ của tôi, vừa hay có thể nhìn thấy bộ ngực phập phồng lên xuống lúc cười của cô y á, tôi vội vàng chuyển tầm mắt, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Trương mù --- một ánh mắt vô cùng khinh bỉ, khinh bỉ đến mức anh ta không cam tâm nhìn tôi lâu thêm một chút, tiếp tục trò chuyện với em gái y tá.

Y tá cũng phát hiện ra tôi đã tỉnh, vì vậy vội vàng bỏ bát canh xuống, chạy tới hỏi thăm tôi:

- Có thấy chỗ nào không thoái mái không, tối hôm qua đã làm gì, sao lại ngủ say như thế, gọi anh cả sáng cũng không tỉnh!

Tôi còn chưa mở miệng, Trương mù đã thay tôi giải thích, lời giải thích của anh ta, là chỉ tay vào mũi tôi mắng, nội dung như sau:

- Cái tông môn nhà cậu, tôi đã bảo cậu đừng ‘bắt sóc bỏ lọ’ nữa, cậu lại không nghe, một đêm ‘bắt’ những mấy lần, sao cậu còn chưa cạn kiệt tinh lực mà chết đi?

Tôi nhảy xuống giường, dép cũng không thèm đeo, chạy tời đưa tay ra chuẩn bị bóp chết anh ta cho xong!

Còn chưa đụng vào anh ta, Trương mù đã thè lưỡi, nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang một bên, hôn mê bất tỉnh, lúc đầu tôi thật sự đã bị anh ta dọa sợ, nghĩ là anh ta đã bị tôi dọa chết, nhưng khi tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh ta hiện lên một tia tinh quang, tôi mới biết, con mẹ nó anh ta giả chết! còn dùng con mắt híp của mình, quan sát nhất cử nhất động của tôi.

Cho nên tôi cũng làm bộ bị anh ta dọa không biết phải làm sao, hỏi y tá phải làm sao bây giờ, còn kêu y tá nhanh đi gọi bác sĩ, còn khẽ lẩm bẩm:

- Xem ra phải dùng phương pháp ấn tim ngoài lồng ngực rồi.

Thế là, tôi không nói nửa lời, hai tay đặt lên ngực anh ta, ra sức ấn xuống, quả nhiên, Trương mù không kiên trì được bao lâu, bắt đầu ho khan khù khụ, còn chết cũng không thừa nhận nói:

- Thằng nhóc này, vừa rồi cậu dọa chết anh rồi, hiện tại lại cứu mạng anh, chúng ta huề nhau, không ai nợ ai!

Tôi hít sâu một hơi, hỏi anh ta:

- Miệt dao của anh đâu?

Trương mù cảnh giác nói:

- Thứ đồ quan trọng như vậy, nhất định đã được cất đi, sao có thể để bên ngoài mãi được?

Tôi không ngờ cô y tá kia lại thật sự gọi bác sĩ đến, còn là chủ nhiệm của khoa cấp cứu, Trương Mục. y tá chạy vào thấy Trương mù đã tỉnh, vội vàng giải thích với Trương Mục, rõ ràng vừa rồi cô ấy thấy bệnh nhân ngất xỉu.

Trương Mục gật gật đầu, kêu y tá ra ngoài đi, có lẽ anh ta ấy hiểu Trương mù, biết vừa rồi Trương mù giả chết, anh ta đi tới hỏi tôi:

- Cảm thấy thế nào?

Tôi nói:

- Có lẽ không sao, đúng rồi Lăng giáng đâu?

Anh ta đáp:

- Em ấy về quê Tứ Xuyên rồi.

Tôi nghi hoặc hỏi:

- Tứ Xuyên? Cô ấy bị sao vậy?

Trương Mục còn chưa nói, tôi lại đưa mắt nhìn Trương mù, Trương mù liếc trái ngó phải, sau đó chửi ầm lên:

- Cái tông môn nhà nó, ông vừa mới tỉnh, ông sao mà biết được cô ta bị làm sao?

Tôi đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng nói với Trương Mục và Trương mù:

- Đúng rồi, Tưởng Viễn Chí chỉ là một quân cờ, người đứng phía sau, chính là Triệu Giai Đường, cô ta cũng là thợ nhân!

Lúc đầu tôi còn tưởng khi mình nói ra câu này, ít nhiều cũng khiến hai người bọn họ ‘gợn sóng’, nhưng không ngờ, bọn họ lại như đã sớm biết, cho nên, ánh mắt nhìn tôi, lại không khác ánh mắt nhìn thằng ngốc là bao.

Trương Mù nói:

- Cô ta là thợ xây.

Tôi hỏi, thợ xây? Con gái cũng có thể làm thợ xây?

Trong ấn tượng của tôi, nhưng người thợ xây giúp người ta sửa nhà ở nông thôn đều là nam, cho nên khi nghe thấy Trương Mục nói Triệu Giai Đường là thợ xây, tôi khó mà tin nổi, nhưng khi tôi vừa hỏi xong, lại muốn tự vả mình một cái, thợ nhân bọn họ căn bản không phân biệt nam nữ, cũng không phải là thợ xây bình thường đi xây nhà chát xi măng cho người khác, mà là một thợ nhân chân chính, lại nói, sức lực của cô ta căn bản không hề yếu ớt!

Trương Mục gật gật đầu không nói chuyện.

Tôi lại nhớ tới những lời Triệu Giai Đường nói với mình tối hôm qua, vì thế tôi nói:

- Ở cầu thang không phải quỷ đả tường, là , là kính giới, đúng, tối hôm qua Triệu Giai Đường đã nói với tôi như vậy.

Trương Mục đáp:

- Xem ra không sai, cô ta đúng là thợ xây ."thế lâu kính giới", chỉ có thợ xây bọn họ mới biết dùng.

Tôi hỏi:

- Kính giới này tạo ra kiểu gì, vì sao mỗi một tầng đều giống nhau?

Trương mù chen miệng vào nói:

- Thằng ngốc này, thế còn chưa nghĩ ra? Thợ xây chuyên làm gì? sửa nhà! Thế lâu kính giới này, giống như xây một căn nhà, xây thêm một tầng, thì là một tầng kính giới, tôi biết nguyên lý, nhưng làm thế nào, tôi không biết, nếu tôi biết, tôi đã làm thợ xây rồi, nếu không nhìn được ra, có lẽ sẽ bị nhốt bên trong cả đời.

Tôi hỏi:

- Vậy các anh làm thế nào ra được ngoài?

Trương Mục đáp:

- Lăng Giáng đã vẽ một dấu ấn lên tay thằng mù, muốn ra cũng không khó.

Tôi nghĩ lại thấy không đúng, liền hỏi:

- Nếu ra không khó, các người vì sao đi lâu như vậy mãi không trở về? khiến tôi thiếu chút nữa toi mạng!

Trương Mục trả lời:

- Thoát ra không khó, nhưng đối phó mất thứ quỷ nhỏ kia lại rất khó, lúc đầu tôi và Lăng Giáng cũng không nhìn được ra, tưởng là thai người con quỷ, nhưng chúng ta đều sai rồi.

Tôi kinh ngạc, chẳng lẽ không phải là thai người con quỷ?

Trương Mục lắc đầu:

- Không phải, nhưng rất giống thai người con quỷ, trong giới chúng tôi, gọi nó là ‘anh linh’ cũng là nuôi tiểu quỷ mà các người hay nói!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất