Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 123 Tiểu Lôi Trì (hồ nước nhỏ)

Tôi khiếp sợ nhìn Trương mù, khiếp sợ anh ta chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủ đã có thể nhìn thấu mấu chốt vấn đề,cũng khiếp sợ Vương Nông Hữu nhất định không đơn giản như suy đoán lúc trước của chúng tôi, vậy mục đích ông ta nuôi cá Quy Khư, rốt cuộc là gì?

Trương mù nói:

- Có một chuyện, cậu có cảm thấy rất kỳ lạ không?

Tôi hỏi, chuyện gì?

Anh ta đáp:

- Cậu nghĩ đi, nếu Vương Nông Hữu biết cá Quy Khư có tác dụng tăng tuổi thọ người âm, vậy vì sao ông ta còn phải dùng cá Quy Khư để đối phó người nhà họ Bành? Chẳng lẽ không sợ âm hồn của người nhà họ Bành được tăng tuổi thọ, sẽ đối phó với con cháu của ông ta?

Tôi nói:

- Ý của anh là, trước lúc Vương Nông Hữu dùng cá Quy Khư, cũng không biết cá Quy Khư có thể dùng để tăng tuổi thọ người âm?

Trương mù nói:

- Chỉ e đúng là vậy, vả lại còn một vấn đề nữa, vẫn luôn bị chúng ta lơ là, Vương Nông Hữu thân là một gã nông dân chốn thôn núi, ông ta biết về cá Quy Khư từ đâu?

Không thể không nói, mỗi một câu hỏi của Trương mù đều có thể hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt, vấn đề này thoạt nhìn rất đơn giản, hơn nữa còn rất dễ bị xem nhẹ, nhưng lại là một vấn đề vô cùng quan trọng, bởi vì, nếu ông ta biết về cá Quy Khư, vậy tất cả còn dễ giải thích, nhưng nếu cá Quy Khư không phải do bàn tay ông ta nhúng vào, vậy là ai đã đưa cá Quy Khư cho ông ta? Cho nên, ở trong này, có sự tồn tại của một người vô hình trước nay chưa bao giờ bị mọi người chú ý.

Hơn nữa, người vô hình này, có lẽ còn sắm một vai diễn vô cùng quan trọng trong cả câu chuyện, rất có thể, hành vi của Vương Nông Hữu, đều là do người vô hình này sai khiến!

Không chỉ có như thế, người vô hình này còn tự che giấu rất tốt, nếu không phải Trương mù có tư duy tỉ mỉ kỹ lưỡng, vậy rất có thể cho đến bây giờ, cũng không ai biết có một người như vậy tồn tại.

Tôi suy nghĩ một hồi, nói với Trương mù:

- Ý của anh là, còn có một người biết tất cả những chuyện Vương Nông Hữu đã làm?

Trương mù gật đầu nói:

- Xem ra cậu cũng không quá ngốc, rất nhanh đã nhìn thấu vấn đề.

Trương Mục không hiểu chúng tôi đang nói gì, chỉ im lặng ngồi một bên uống trà, nghe cuộc đối thoại của chúng tôi.

Tôi nói:

- Ngộ nhỡ tự Vương Nông Hữu tìm được cá Quy Khư thì sao?

Trương mù hừ lạnh một tiếng, hỏi lại tôi:

- Cậu có nghe thấy ông chủ kia vừa mới nói cá Quy Khư bắt nguồn từ Quy Khư chưa? Cậu có biết Quy Khư là một nơi như thế nào không?

Tôi nói, tôi không biết, nhưng cũng không thể nói Vương Nông Hữu cũng không biết?

Anh ta đáp:

- Cậu đúng là cái đồ ‘bơi nổi bọt’!

Tôi hỏi, bơi nổi bọt, có nghĩa là gì?

Trương mù bày ra bộ dáng sắp bị chọc điên, gầm lên:

- Bơi nổi bọt --- dẹp mẹ đi! Đừng nói Vương Nông Hữu, cho dù là ông đây, hiện tại cũng không biết cá Quy Khư đang ở đâu, nếu như ông ta có thể tìm được cá Quy Khư, ông chém đầu mình xuống để cậu làm bóng chơi.

Tôi gật đầu, nhưng rất nhanh lại lắc đầu:

- Tôi không chơi bóng.

Trương mù liếc nhìn tôi, sau đó cầm chén trà lên, lấy tiền đồng bên trong ra, không dấu hiệu báo trước ném chén trà vào người tôi, cũng may lúc anh ta nhấc tay lên tôi đã chuẩn bị sẵn né sang một bên, cho nên coi như hoàn toàn né được một kiếp nạn.

Một lúc sau, Trương mù lại nói:

- Không được, chờ ông khỏi rồi, phải đến thôn các người xem lại, tôi cứ cảm thấy thôn nhà cậu nhất định còn có thể đào ra một sự kiện, khiến cả giới thợ nhân đều kinh hoàng.

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Anh muốn về?

Không ngờ Trương mù vừa nghe xong đã đập tay vào bàn, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đương nhiên phải về, bằng không máu trên bụng ông cũng chảy hoang phí! Lần trước ông quá bất cẩn, lần này phải đem đầy đủ mọi thứ đi, tôi muốn xem, còn có ai không có mắt dám động vào ông! Lại nói, nếu chuyện của Vương Nông Hữu không làm rõ ràng, tôi sợ thôn các cậu vẫn còn tiếp tục có người chết.

Những lời Trương mù nói, mấy câu phía trước tôi còn tưởng anh ta đang nói đùa, để giãi bày nỗi bực dọc trong lòng, nhưng câu phía sau, tôi lại nghe ra ý tứ của anh ta --- ý của anh ta là, chuyện trong thôn chúng tôi, vẫn chưa chấm dứt!

Nói thật, những lời này kích thích tới thần kinh của tôi. Từ sau khi ra khỏi thôn, tôi không dám gọi về nhà ( chỉ có thể gọi về nhà trưởng thôn, nhưng Trần tiên sinh còn đang xử lý chuyện Vương Thanh Tùng, cho nên muốn liên lạc với Trần tiên sinh có lẽ vẫn được), bởi vì tôi sợ sau khi gọi về, lại nghe thấy tin xấu, lần trước nghe thấy Vương Thanh Tùng nói người trong thôn muốn thiêu chết bác cả, kết quả sau khi trở về, còn gây ra một đống chuyện nháo loạn như vậy, nói thật, hiện tại trong lòng tôi đã sinh ra tâm lý bài xích với thôn làng mình sinh ra.

Lúc này Trương Mục liếc nhìn về hướng cửa, tôi nhìn theo, phát hiện lại có vài người tiến vào, cả trai lẫn gái, bọn họ tìm một cái bàn ngồi xuống xong, cũng giống Trương mù, đặt đơn lên quầy thu ngân, bắt đầu im lặng chờ đồ ăn lên, tôi cố tình liếc nhìn bọn họ vài lần, phát hiện không khác người thường, nhưng tôi biết, bọn họ cũng là thợ nhân.

Trương mù liếc nhìn về bên đó xong, ném đồng tiền trong tay vào miệng, sau đó đi ra ngoài trước, tôi đi cùng Trương Mục ra ngoài, lúc tôi ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy tấm gương bát quái trên khung cửa hình như lắc lư vài cái, lúc nhìn lại lần nữa, tôi cảm thấy màu sắc của nó hình như tối đi rất nhiều, lúc này, tôi có cảm giác sau lưng hình như có người nhìn, quay đầu xem, phát hiện những người vừa mới vào đang dùng một ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi.

Trương Mục vỗ bả vai tôi, không nói gì, chỉ gật đầu với Trương mù đã đi xa, đây là ra hiệu cho tôi bám theo sau.

Đi được một lúc, tôi hỏi:

- Vừa rồi tôi nhìn thấy gương bát quái lắc lư một chút.

Trương Mục gật đầu nói:

- Bé trai kia lại đến rồi, bị gương bát quái đánh tan, nhưng gương bát quái có lẽ cũng vô dụng, phải đổi một tấm gương khác, oán khí của thằng nhỏ lại mạnh hơn rồi, phải mau chóng động thủ.

Sau khi trở lại phòng bệnh, Trương Mục không nán lại, anh ta đi ra ngoài, sau đó cầm một cái ba lô quay lại, giống hệt ba lô của Trương mù, anh ta lấy miệt dao trong ba lô ra, cứa một đường lên cửa, thủ thế của anh ta, hôm qua tôi đã nhìn thấy Lăng Giáng dùng, lúc cô ấy cứa xong đường này, những đứa trẻ sơ sinh tấn công Lăng Giáng đều không dám tiến lên nửa bước.

Sau đó, Trương Mục lại đặt một sợi chỉ đỏ lên vết cứa, đặt một ít tiền đồng ở hai bên chỉ đỏ, tôi nhìn cách đặt tiền đồng, rất nhanh đã nghĩ tới ‘cầu Nại Hà’ Trần tiên sinh từng nói, chẳng qua chỉ đỏ ở đây dài hơn, thậm chí còn vượt qua cả chiều dài của khung cửa, hơn nữa mật độ của đồng tiền, còn dày đặc hơn lúc trước, tôi nghĩ, đây rất có khả năng là ‘cầu Nại Hà’ thuộc về Trương mù, cầu càng dài, càng khó đi qua.

Sau khi làm xong, Trương Mục bắt đầu lấy ra cây tre, sau đó ngồi trên ghế bận rộn uốn rồi lại gọt, không bao lâu, anh ta đã tạo ra hai khung hình người to nhỏ khác nhau, sau đó dính giấy trắng lên, biến thành người giấy toàn thân trắng bệch, đây vẫn chưa kết thúc, anh ta lại lấy ra một chiếc bút lông. Chấm đầy thuốc màu, vẽ qua vẽ lại trên mình người giấy, đợi những chuyện này làm xong, một cặp người giấy một nam một nữ xuất hiện trước mắt tôi, anh ta đặt đôi người giấy đứng ở hai bên cửa phòng, phải nam trái nữ.

Tôi hỏi Trương mù:

- Bình thường không phải chúng ta đều nói trái nam phải nữ hay sao? vì sao anh ta lại đặt ngược lại?

Trương mù nói:

- Đó là cách nói cho người dương nghe, ví dụ như xem chỉ tay, nam xem trái, gái xem phải, trái càn tại thượng vi phụ dương, phải khôn tại hạ vi mẫu âm, có điều đối với người âm mà nói, vừa hay là ngược lại.

Lúc này, Trương Mục đã bê một chậu nước từ bên ngoài vào, trong nước còn có hai con cá, anh ta đặt cái chậu dưới gầm giường Trương mù, còn đè một người giấy ở dưới chậu nước, tôi nhìn thấy rõ, bên trên người giấy viết ba chữ ‘Trương Phá Lỗ’ dưới ba chữ này còn có ‘thiên can địa chi’, đè xong, Trương Mục dùng chỉ đỏ quấn quanh bốn phía một vòng, nhất là ở dưới bốn chân giường, không chỉ quấn chỉ, mà còn lấy một đồng tiền đè phía dưới chân giường.

Trong cả quá trình, miệng Trương Mục vẫn mấp máy, hẳn là đang niệm cái gì đó, nhưng nghe không rõ.

Tôi hỏi Trương mù, đây là đang làm gì?

Trương mù đáp:

- Anh ta đang sắp xếp một "Tiểu Lôi Trì" (hồ nước nhỏ)’ , chậu nước có cá được coi là hồ, người giấy viết sinh thần bát tự của tôi được coi là tôi, đây là thủ đoạn của thợ nhân, dùng ‘hồ’ đè lên người tôi, cho dù có thứ nào đó bước qua ‘hồ’, cũng không tìm thấy, nó chỉ có thể chìm vào biển cả vô biên vô bờ.

Tôi hiểu như không hiểu gật đầu, đây chính là cái gọi là ‘ không thể vượt qua Lôi Trì nửa bước’.

Lúc này, Trương Mục nói:

- Đi thôi, trước lúc hai con cá này chưa chết, phải giải quyết Triệu Giai Đường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất