Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 125 Trát quỷ dao (dao đâm quỷ)

Tôi đi cùng Trương Mục vào thang máy, liền nhìn thấy anh ta liếc mắt nhìn một góc trên trần thang máy, tôi cũng đưa mắt nhìn theo, phát hiện nơi đó có một cái camera, tôi nghĩ, đây chính là cái camera ghi hình tôi.

Lúc tôi nhìn nó, chấm đỏ trên camera bỗng tắt, tất cả mọi người đều biết, lúc camera hoạt động, chấm đỏ đều sẽ phát sáng, chấm đỏ tắt, chứng minh camera đã bị tắt, tôi vốn định nhắc nhở Trương Mục một chút, nhưng nhìn bộ dáng ung dung bình tĩnh của anh ta, tôi liền hiểu được, có lẽ anh ta đã ra hiệu cho bạn mình tắt camera đi, dù sao, có những chuyện không thể bị ghi lại.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của tôi chính là, Trương Mục không xuống tầng ba, mà dừng ở tầng hai, cửa thang máy mở ra, anh ta không vội vã ra ngoài, mà ném một người giấy lên trên thang máy, thủ pháp giống Trương mù lúc ở thôn chúng tôi, sau đó lấy từ trong ba lô ra một ống tre, dùng miệt dao chém ở giữa thành hai nửa đối xứng, sau đó tu sửa lại một khúc tre theo độ rộng của cửa thang máy, lúc này mới đặt hai khúc tre chồng lên nhau, đặt ở giữa cửa thang máy, chỗ lồi ra hướng vào trong thang máy, chỗ lõm vào hướng ra bên ngoài.

Tôi hỏi Trương Mục:

- Đang làm gì vậy?

Anh ta nói:

- Đây là bậc cửa.

Anh ta nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của tôi, tiếp tục giải thích:

- Tôi không biết cậu có chú ý qua không, khác biệt giữa nhà âm và nhà dương nằm ở bậc cửa, có bậc cửa là nhà dương, không có bậc cửa là nhà âm.

Tôi nghĩ ngợi, đúng là như vậy, ở nông thôn, gần như nhà nào cũng có bậc cửa, hơn nữa dựa theo cách nói của người thế hệ trước, không được giẫm chân lên bậc cửa, nhất là giữa tháng bảy, không những không được giẫm lên bậc cửa, còn không được ngồi, không được ngồi xổm, kể cả đứng, cũng không được đứng trước bậc cửa, tóm lại, không được che trước bậc cửa, sẽ chắn đường tổ tiên về nhà.

Hơn nữa, linh đường, đều được đặt ở nhà chính không có bậc cửa, nếu nhà chính có bậc cửa, vậy nhất định phải phá bậc cửa đi, sau khi đưa tang, phải xây lại bậc cửa, lúc trước tôi không hiểu mấy thứ này, hiện tại nghe Trương Mục nói, mới coi như hiểu ra, không ngờ một cái bậc cửa còn có nhiều lề lối như vậy.

Trương Mục tiếp tục nói:

- Đặt một bậc cửa ở đây, biến nhà âm ở đây thành nhà dương, để dương khí nặng thêm một chút, bằng không tử khí quá nặng, tiến vào có thể bị trùng sát, nhất là cậu, vốn dĩ đã mang một thân quỷ khí, lại tiến vào nhà âm, muốn không đụng phải những thứ không sạch sẽ cũng khó, hơn nữa còn có một tác dụng quan trọng hơn, chính là không để cho người phía trên đi xuống, cũng không để cho thứ phía dưới đi lên.

Tác dụng thứ nhất Trương Mục nói, tôi không hiểu lắm, có điều tác dụng thứ hai quan trọng hơn, tôi ngược lại còn không cảm thấy có gì khó hiểu, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, quả thật rất quan trọng, dù sao người bên trên đi xuống không đáng sợ, sợ là thứ phía dưới lên trên, thế mới đáng sợ.

Tôi liếc nhìn người giấy trong thang máy, không khỏi nhớ tới hoa giấy của Lăng Giáng ở giữa cầu thang, không biết hiện giờ cô ấy thế nào rồi, tôi đột nhiên nghĩ tới lúc trước Lăng Giáng cũng nói trên người tôi một thân quỷ khí, nhưng tôi không hiểu, mấy ngày nay tôi đều ở chung một chỗ với thợ nhân, vì sao quỷ khí trên người tôi vẫn còn nặng như vậy?

Không đợi tôi nghĩ kĩ, Trương Mục dùng chân trái giẫm lên bậc cửa ba lần, sau đó đưa cho tôi một cái miệt dao, lúc này mới đi vào trong, tôi nhìn miệt dao trong tay, tôi nhận ra đây là miệt dao của Trương mù, vì thế tôi cũng học theo động tác của Trương Mục, giẫm lên bậc cửa ba cái, mới bước vào trong.

Không biết có phải ảo giác hay không, vừa đi vào, tôi đã cảm thấy xung quanh có từng đợt gió thổi đến, lúc đầu tôi còn nghĩ đây là gió điều hòa trong nhà xác, nhưng rất nhanh tôi đã ý thức được không đúng, bởi vì gió máy lạnh mọi người đều biết, chỉ có thể thổi tới từ cùng một phương hướng, cho dù có mở chế độ đảo gió, có lẽ hướng gió sẽ thay đổi, nhưng nguyên điểm vẫn không thể thay đổi.

Mà hiện tại gió lạnh trong này, không ngờ lại thổi đến từ bốn phương tám hướng, tôi an ủi chính mình có thể trong nhà xác có quá nhiều máy lạnh, cho nên hướng gió mới trở nên loạn như vậy, nhưng tôi biết, lý do này, ngay cả chính tôi cũng không bị thuyết phục, bởi vì tôi thấy rất rõ, nhà xác ngoài hai cái máy lạnh ở hai bên ra, những nơi khác căn bản không có.

Trương Mục sau khi vào nhà xác, vô cùng thuần thục nhìn khắp các ngóc ngách trong phòng, tôi nhìn thấy chấm đỏ camera ở những nơi đó đều bị tắt, ánh mắt của Trương Mục giống như cái điều khiển từ xa của camera, nhưng tôi biết, ở một đầu khác của camera, nhất định có một người đang nhìn chúng tôi, chỉ chờ đợi một ánh mắt của Trương Mục, sẽ tắt camera đi, tôi nghĩ, rất có thể chuyện kế tiếp xảy ra, sẽ không phù hợp để bị quay lại.

Tôi thấy Trương Mục lấy ra một cái đèn dầu trong ba lô, rất giống ngọn đèn dầu Trương mù lấy ra ở đầu thôn, nhưng nhỏ hơn một chút, tôi không nhìn thấy Trương Mục dùng bật lửa hay gì đó, chỉ nhấc đèn trong tay, thổi một hơi vào trong đèn dầu, ngọn đèn không ngờ lại được đốt sáng.

Anh ta giao đèn dầu lại cho tôi, sau đó nói:

- Lát nữa cậu đứng ở vị trí kia tay trái nhấc đèn, tay phải cầm miệt dao, đừng để đèn tắt, nếu có người đến cướp đèn, cậu cứ dùng miệt dao chém, nhớ, cho dù là tôi tới lấy đèn, cũng không được đưa.

Tôi gật đầu, nhận lấy đèn dầu, sau đó nắm chặt trong tay.

Trương Mục nói:

- Chờ một chút, quên mất chưa thêm một phù ấn lên trên đèn rồi, đưa cho tôi nào.

Tôi giơ miệt dao lên chém xuống người anh ta, Trương Mục sợ tới mức nhảy dựng lên, sau đó nói:

- Đúng, đúng là thế này, nhớ kĩ, trước lúc chúng ta ra ngoài, ngọn đèn này đều do cậu cầm, không được làm mất, cũng không được làm tắt.

Tôi gật đầu đồng ý, có kinh nghiệm lần trước vào thôn, tôi nghĩ lần này tôi không dễ để mất đèn dầu.

Trương Mục chỉ cho tôi một phương hướng, là góc tây bắc trong phòng, kêu tôi đứng ở nơi đó, cách Trương Mục khoảng bảy tám bước, đứng im bên phải người anh ta, sau đó anh ta quay trở về cửa thang máy, lại đi thẳng từ chỗ đó lên trước, vừa đi vừa đặt một sợi chỉ đỏ xuống đất, đi bao xa thì bỏ chỉ đỏ bao dài, đặt xong, anh ta lại đi về hướng bức tường đối diện, giống lần trước, vừa đi vừa bỏ chỉ.

Làm xong, anh ta cầm một đầu sợi chỉ đi ngược trở về, mãi cho đến khi hai đầu sợi chỉ kéo gần lại nhau, anh ta dùng cách giống nhau, anh ta để hai đầu sợi chỉ hợp lại với nhau trong thang máy, như vậy, hai sợi chỉ sẽ có một chỗ ngoặt, hai chỗ ngoặt này đại diện cho độ dài và độ rộng, chỉ cần tưởng tượng ra một đường vuông góc, giao điểm của hai đường vuông góc, nằm ở chính giữa căn phòng.

Sau khi tìm được điểm ở giữa phòng, Trương Mục cắm một con miệt dao mini vào vị trí đó, lưỡi dao còn xỏ một đồng tiền, Trương Mục ngồi xuống phía đối diện tủ xác, cắm một con miệt dao lên trước người.

Sau khi Trương Mục ngồi xuống, nói một câu với tủ xác:

- Con cháu nhà họ Trương Trùng Khánh, Trương Mục, đến quý địa có việc muốn nhờ, nếu có quấy nhiễu, xin hãy lượng thứ.

Nói xong, anh ta lấy ra một ít đồ đạc trong ba lô, có giấy trắng, hồ dán, miệt dao, chỉ đỏ, có cả bát sứ và đũa vân vân.

Trương Mục lấy ra một cái bát sứ, rót hơn nửa bát nước, niệm niệm một hồi, liền cắm một cái đũa vào trong bát nước, sau khi Trương Mục buông tay ra, đũa cắm vững bên trong bát nước, anh ta đặt cái bát ở trước mặt mình, cũng là ở vị trí đằng sau miệt dao mini và đồng tiền.

Phương pháp này tôi từng thấy, là mánh khóe gia truyền của nhà họ Trương.

Xong xuôi, Trương Mục lấy ra một tờ giấy trắng, cắt giấy trắng thành hình người giấy, dùng bút chấm chu sa vẽ chữ lên mặt giấy, tôi cách quá xa, ánh sáng lại không tốt, cho nên thấy không rõ lắm. sau đó anh ta lật ngược lại, đặt ở một bên miệt dao mini.

Trương Mục lại lấy ra một cái bát sứ, trong bát có cơm, về sau tôi mới biết, đây không phải cơm chín, mà là cơm sống, sau đó lật ngược cái bát sứ đầy cơm lại, đặt ở trước miệt dao và tiền đồng, Trương Mục đặt một đôi đũa lên trên bát cơm, hướng đũa không giống nhau, vừa hay ngược lại, sau đó lại đặt một quả trứng gà chín đã bóc vỏ lên đáy bát, còn cắm một nan tre lên trên quả trứng.

Làm xong, Trương Mục quỳ rạp trên đất, nhìn độ cao của cái đũa và cái nan tre, còn cố tình chỉnh lại vài lần, lúc đầu tôi còn không biết, nhưng khi nhìn một lúc, mới biết anh ta đặt đũa, nan tre, và miệt dao mini ở giữa thành một đường thẳng.

Trương mù lấy ra một sợi chỉ đỏ, quấn vài vòng lên trên đũa, xác định ổn định xong, rút miệt dao trên đất ra ( đồng tiền vẫn nằm tại chỗ) , xuyên chỉ đỏ qua chuôi dao, sau đó quấn một vòng, mới dùng một đầu khác của chỉ đỏ cột lên nan tre.

Nhìn từ góc độ này, phát hiện miệt dao bị một sợi chỉ đỏ treo lơ lửng trên không trung, một mặt là bát nước chiếc đũa, một mặt là nan tre, mà vị trí lưỡi dao, còn nhắm trúng cái lỗ giữa tiền đồng.

Sau đó Trương Mục đặt người giấy đã chuẩn bị sẵn xuống bên phía tiền đồng, làm xong, Trương Mục còn cố tình liếc nhìn từ trên xuống dưới, hình như xác định vị trí chuẩn xác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lấy chỉ đỏ lúc trước dùng để đo lường mặt đất, quấn quanh ‘khu vực’ kia ba lần.

Trương Mục đeo ba lô lên lưng, sau đó vẫy tay với tôi, tôi đi qua hỏi:

- Đây là cái gì?

Trương Mục nói:

- Cái này gọi là"Trát Quỷ Dao" .

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất