Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 127 tầng bốn trong lòng đất

Cô ta giống như một con nhện, bám chặt trên trần thang máy, cả người đưa lưng về phía tôi, nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, lại thấy mặt cô ta đối diện với mình!

Nói cách khác, đầu của cô ta đã xoay một trăm tám mươi độ! Tư thế như vậy, đổi lại là một người bình thường, cho dù là một cỗ thi thể, cũng không thể làm được.

Lúc sáng nhìn thấy Triệu Giai Đường, thi thể của cô ta không phải thế này, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đầu của cô ta vì sao lại biến thành cái dạng này? Chẳng lẽ có người đã bẻ đầu cô ta ra sau? Nhưng, là ai có thể có lá gan lớn như vậy, xuống dưới nhà xác làm chuyện thế này?

Hơn nữa, có một điểm tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tôi phát hiện ánh mắt của cô ta nhìn tôi không giống lúc trước lắm, Triệu Giai Đường lúc trước, khi nhìn tôi, là vẻ kích động chỉ muốn ăn tôi ngay lập tức, nhưng cô ta của hiện tại, ánh mắt lúc nhìn tôi, trống rỗng, không có chút cảm xúc nào, không có căm hận, cũng không có nóng rực.

Những thứ này nói ra thì rất phức tạp, thực ra cũng chỉ trôi qua một hai giây, ánh mắt của tôi và cô ta chạm nhau, khóe miệng cô ta nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị, khẽ buông tay, cả thân thể rơi xuống dưới.

Tôi sợ tới mức cả người vội vàng chui ra ngoài, cảm thấy bị một đôi tay lôi về phía trước, là Trương Mục đang tiếp ứng tôi, đợi tới khi tôi xoay người, tôi thấy Triệu Giai Đường đứng thẳng trong thang máy, mặt đối diện với chúng tôi, nhưng lại đưa lưng về hướng này, tôi nhìn thấy rõ mũi chân của cô ta hướng vào trong thang máy.

Trương Mục nắm chặt miệt dao trong tay, thấp tiếng nói:

- Lùi ra sau một chút, đừng để cô ta làm đèn tắt.

Tôi lùi ra sau một bước, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm thi thể Triệu Giai Đường trong thang máy, một chút cũng không dám thả lỏng cảnh giác, cô ta bắt đầu lắc lư đầu sang trái lại sang phải, tôi nghe thấy những tiếng ‘cồm cộp’, rất giống tiếng nhai xương sụn, sau đó, một màn diễn ra trong thang máy khiến tôi có cảm giác khó thở.

Triệu Giai Đường thò tay lên tự nắm tóc mình, cổ tay nhấc nhẹ, đầu của cô ta cứ vậy mà bị cô ta nhấc ra khỏi cổ, cô ta cầm đầu của chính mình, thậm chí còn chậm rãi xoay người lại, đợi cho đến khi mũi chân xoay ra bên ngoài thang máy, đầu của cô ta đã quay vào trong, chỉ để chúng tôi nhìn thấy sau gáy.

Lúc này, cái đầu bị cô ta cầm trong tay, bắt đầu xoay lại, biểu cảm trên mặt cô ta, là đôi mắt híp lại thành một đường, khóe miệng kéo cao lên hai bên má, cô ta nâng tay, đặt đầu lên cổ, lần này, đầu của cô ta đã giống người bình thường, nhưng cảnh tượng vừa rồi, thực sự quá đỗi kinh dị.

Tôi nghe thấy Trương Mục thì thầm một câu:

- Trương mù nói đúng, cô ta quả nhiên không còn là cô ta nữa.

Câu này lúc xem đoạn video trong điện thoại, Trương mù đã từng nói, hiện tại Trương Mục lại nhắc lại, tuy rằng không hiểu ‘cô ta’ không phải là ‘cô ta’ mà bọn họ nói là gì, nhưng ít nhất theo tôi thấy, thi thể có thể tự mình đi lại, đã không còn là bản thân Triệu Giai Đường nữa, huống chi, còn là một ‘gã’ tự ‘nhấc’ đầu mình xuống, rồi lại cho lên?

Tôi vốn rất muốn hỏi Trương Mục hiện tại Triệu Giai Đường rốt cuộc được coi là gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng sắp xông pha vào đại trận của Trương Mục, tôi hiểu hiện tại không phải lúc, huống hồ, cho dù tôi có biết Triệu Giai Đường là thứ gì, tôi cũng không giúp được cái gì.

Trương Mục đột nhiên quát to một tiếng:

- Không hay.

Sau đó xông tới chỗ thang máy, đồng thời Triệu Giai Đường ở trong thang máy cũng giơ một chân đá văng ‘bậc cửa’, cửa thang máy bắt đầu khép lại, Trương Mục xông lên muốn mở cửa thang máy ra, theo lý mà nói, chỉ cần chạm nhẹ là cửa thang máy sẽ mở ra, nhưng Trương Mục không chỉ không thể giữ cho cửa mở ra, ngược lại, hai cánh cửa thang máy lại khép lại càng lúc càng gần.

Tôi thấy Triệu Giai Đường trong thang máy nở nụ cười quỷ dị, nhìn vẻ mặt của cô ta, hình như đang cười nhạo chúng tôi bị cô ta nhốt trong nhà xác, lúc này, Trương Mục nghiêng mình chui vào, anh ta vừa vào trong, cửa thang máy đã khép lại hoàn toàn, tôi nghĩ, thế này cũng đỡ, ít nhất còn có Trương Mục, Triệu Giai Đường cũng không thể ra ngoài làm ra trò mèo gì. ( lúc này nam chính đã đi ra khỏi thang máy rồi nha mọi người, chỉ có Trương Mục vào phút chót chạy vào trong thôi.)

Nhưng khiến tôi vô cùng kinh ngạc chính là, con số hiển thị trên thang máy, không phải là ‘-2’ , mà là ‘-4’! thang máy không đi lên trên, mà là đi xuống dưới!

Nhưng, không thể nào! tôi nhớ rõ trong thang máy chỉ có nút ‘-3’ từ khi nào lại nhiều thêm tầng ‘-4’? cả Trương Mục hay bảo vệ nhà xác, cũng đều nói với tôi, nhà xác phía dưới tòa nhà này chỉ có ba tầng, nhưng, vì sao nơi này lại đột nhiên nhiều thêm một tầng?

Tôi vội vã chạy lại, ấn nút thang máy, hy vọng có thể ấn thang máy đi lên, tôi không biết tầng hầm số bốn có gì, nhưng tôi tin, tuyệt đối không phải chuyện tốt, hơn nữa, tôi có một dự cảm rất mạnh mẽ, tôi có dự cảm Trương Mục sẽ xảy ra chuyện, nhưng mặc kệ tôi có ấn thế nào, con số hiển thị trên bảng hiển thị vẫn là ‘-4’.

Tôi nôn nóng vừa ấn nút, vừa tự hỏi hiện giờ mình có thể làm gì để trợ giúp Trương Mục, tôi bắt đầu hồi tưởng lại toàn bộ mọi chuyện, hy vọng có thể tìm ra thủ đoạn giúp Trương Mục một phen, nhưng kết quả là, tôi phát hiện, hình như tôi ngoài biết dùng ‘chỉ đỏ khốn hồn’, ‘tiền đồng khốn hồn’ trình độ gà mờ ra, thì cái gì cũng không biết!

Chỉ đỏ? Đúng rồi, giữa tôi và Trương Mục vẫn còn dùng một sợi chỉ đỏ để nối liền với nhau, vì thế tôi như bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, kéo chỉ đỏ, nhưng tôi đã kéo được một lúc, một đầu khác của sợi chỉ vẫn không có phản ứng gì, tôi vẫn không chết tâm tiếp tục kéo, đột nhiên sợi chỉ bị kéo căng ra, trong lòng tức khắc vui vẻ, tôi nghĩ, có lẽ là Trương Mục hồi âm cho tôi.

Nhưng không đợi tôi kịp đáp lại, chỉ đỏ hình như bị lôi đi một đoạn, chui vào trong khẽ hở trong thang máy, vẫn may lúc cuối cùng tôi kịp thời giữ lại chỉ đỏ, bằng không với tốc độ này, nhất định sẽ kéo đèn dầu đập vào cửa thang máy, đến lúc đó, đèn dầu chắc chắn bị đập vỡ nát.

Tôi kéo chỉ đỏ, một đầu khác vẫn liên tục bị kéo xuống, chúng tôi giằng co như vậy một lúc, không bao lâu sau, tôi cảm thấy lực đạo trên chỉ đỏ bỗng nhiên biến mất, tôi kéo ngược lại vài lần, nhưng lại nhìn thấy một đầu sợi chỉ ---- chỉ đỏ đứt rồi!

Xong rồi xong rồi, không có chỉ đỏ, Trương Mục sao tìm được lối ra?

Tôi thử dùng miệt dao cắm vào cửa thang máy, tôi nghe thấy tiếng ma xát của kim loại giữa miệt dao và thang máy, âm thanh giống như dùng móng tay cào vào bảng đen, nghe mà da gà toàn thân tôi dựng đứng, con người trời sinh đã mẫn cảm với âm thanh này, tôi cũng không ngoại lệ.

Chính vào lúc tôi đang chuyên tâm dùng miệt dao cạy cửa thang máy, tôi đột nhiên cảm thấy bất thường, tôi không nói rõ được là chỗ nào bất thường, mãi cho đến khi vô tình dừng lại, lưỡi dao cắm trong khe hở, nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ tiếng ma xát của sắt thép, mà âm thanh này, là truyền tới từ phía sau lưng!

Tôi sợ tới mức vội vàng xoay người, tôi trừng lớn mắt, những tủ xác vẫn luôn đóng chặt lúc trước, gần như đều đã lồi ra ngoài được một nửa! mà tiếng ma xát vừa rồi, là tiếng bọn họ đẩy cửa tủ ra! Nực cười là tôi vẫn còn cho rằng đó là tiếng tôi cạy cửa thang máy!

Tôi nhìn thấy trên những cái tủ xác bị kéo ra một nửa, từng cái túi bọc thi thể bỗng ngồi dậy, tôi nghe thấy tiếng bọn họ lấy tay xé túi thi thể, không biết mọi người đã nhìn thấy qua túi đựng xác chưa, là loại túi trắng đục, chất túi rất cứng rắn, bình thường rất khó xé rách.

Nhưng cho dù là vậy, chúng nó cứ cào xé, kiểu gì cũng xé rách được túi thi thể, đúng lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy có một cột sáng màu đen rọi xuống từ giữa căn phòng, sau đó chui xuống dưới đất, lúc đầu tôi còn tưởng là ảo giác, nhưng biểu hiện của các thi thể nói cho tôi biết, đây là sự thật, bởi vì toàn bộ thi thể đã nằm im lặng trở về.

Không bao lâu sau, chỉ nghe thấy thang máy sau lưng kêu ‘tinh’ một tiếng, tôi vội vàng xoay người, nắm chặt miệt dao, như chuẩn bị lâm vào đại trận, trong đầu lướt qua hàng trăm lối suy nghĩ, nếu Triệu Giai Đường lên đây, tôi phải làm gì bây giờ?

Cửa thang máy mở ra, Trương Mục xuất hiện trước mắt, vậy là, có lẽ Triệu Giai Đường đã bị Trương Mục tiêu diệt, nhưng, Trương Mục thiếu mất một cánh tay! Máu tươi vẫn ồ ạt chảy ra!

Tôi vội vàng xông tới, đỡ lấy anh ta, đồng thời cởi áo trên người mình, buộc chặt vào miệng vết thương, sau đó ấn nút thang máy, đi ra khỏi nhà xác.

Ra khỏi tòa nhà, Trương Mục rơi vào hôn mê, tôi ném đèn dầu và miệt dao đi, cõng anh ta chạy thẳng vào khoa cấp cứu, sau khi tới khoa cấp cứu, Trương Mục lập tức được điều trị gấp, bị kéo vào phòng phẫu thuật, tôi lo lắng Trương mù xảy ra chuyện, chạy lên tầng ba, vừa mới tiến vào phòng bệnh, chợt nghe Trương mù hỏi:

- Hắn bị thương có nặng không?

Tôi vô cùng kinh ngạc, vì sao anh ta biết Trương Mục bị thương?

Trương mù chỉ vào một cái bát sứ cạnh giường ngủ, trong bát đổ đầy nước, trong nước có một chiếc đũa, nhưng không phải cắm thẳng, mà đổ xuống, phương hướng của cái đũa, là tòa nhà cho bệnh nhân nằm viện.

Nhìn thấy bát nước này, tôi lập tức hiểu ra ý nghĩa của ‘kết cấu’ lúc trước Trương Mục bày ở tầng ‘-2’ , một khi Trương Mục bị thương, đũa gỗ trong bát nước sẽ đổ xuống, sau đó miệt dao anh ta buộc bên trên sẽ rơi ‘từ trên trời’ xuống dưới, cắm mạnh vào người giấy dưới đất, đây mới là ‘Trát Qủy Dao’.

Chẳng qua, cái giá phải trả, hình như có chút lớn, tôi cũng là sau này mới biết, Trát Qủy Dao là một loại thợ thuật giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm, không đến lúc bất đắc dĩ, không thể dùng, chỉ có đến lúc bất đắc dĩ, mới có thể dùng để bảo mệnh, dù sao so sánh với một cánh tay, thì tính mạng quan trọng hơn.

Ngồi trong phòng chờ kết quả của y tá trong phòng giẫu phẫu, tôi và Trương mù đều không ai mở miệng nói chuyện, giữa lúc đó tôi vô tình nhìn thời gian một chút, tôi đột nhiên nghĩ, hôm qua chủ nhiệm đã gọi điện, đưa cho tôi một ‘tối hậu thư’, nếu hôm nay còn không đi học, cô ấy sẽ báo lên nhà trường.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng gọi điện cho chủ nhiệm, vừa định giải thích hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chợt nghe thấy cô chủ nhiệm bên đầu dây bên kia nói:

- Coi như em cũng còn biết chừng biết mực, hôm nay không vắng mặt tiết của tôi, bằng không, hứ hứ!

Tiếng nói của cô chủ nhiệm khiến đầu óc tôi trống rỗng, cô ấy còn nói gì đó trong điện thoại, nhưng tôi không nghe lọt một câu nào.

Cô ấy nói hôm nay tôi không vắng mặt trong tiết của cô ấy? vậy thì nhất định không phải người khác giúp tôi điểm danh, mà đúng là cô ấy nhìn thấy tôi, nhưng, hôm nay tôi căn bản không đi học, vậy ‘tôi’ mà cô chủ nhiệm nhìn thấy, là ai?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất