Vù vù!
Đầu óc tôi trống rỗng, giống như núi lửa phun trào, lỗ tai bắt đầu kêu vù vù!
Tôi ngồi bệt dưới đất, hoảng sợ trợn mắt quay đầu đi --- nếu trong phòng không có gương, vậy tấm gương tôi nhìn thấy trong phòng là gì? tôi trong gương kia là gì?
Nghĩ đến đây, sau lưng tôi đã lạnh toát, da đầu cũng bắt đầu run lên.
Tôi ngồi dưới đất nhìn chằm chằm tấm gương kia thật lâu, tôi thấy ở một bên khác của tấm gương, cũng có một ‘tôi’, vẻ mặt hoảng sợ nhìn tôi, thật giống như hắn cũng rất sợ hãi.
Tôi không biết tôi đã duy trì tư thế ngồi này trong bao lâu, tôi cảm thấy đây là khoảng thời gian trôi qua chậm nhất trong cả cuộc đời mình, tôi rõ ràng biết trong phòng không có gương, nhưng hiện tại ở một góc trong gương, cũng có một người giống tôi như đúc, ngồi ở chỗ kia, cũng hoảng sợ nhìn tôi.
Tôi thử nâng tay phải lên, ‘tôi’ trong ‘gương’ cũng nâng tay phải lên, tôi giơ chân trái, hắn cũng giơ chân trái --- mặc kệ tôi làm động tác gì, hắn đều làm giống như đúc, thế cho nên, tôi bắt đầu hoài nghi cô chủ nhiệm có phải đang cố ý dọa tôi sợ hay không, nơi này rõ ràng có một tấm gương!
Tôi đứng trước gương, cố tình tiến sát lại nhìn, mắt mũi lông mày, toàn bộ đều chân thật như vậy, tôi thậm chí còn dính trán vào gương, lạnh lẽo, chắc chắn là gương!
Tôi cầm di động, chuẩn bị gửi tin nhắn cho cô chủ nhiệm, cũng muốn hỏi vì sao cô phải dọa tôi sợ, chính vào lúc tôi đang cúi đầu đánh chữ, tôi vô tình ngẩng đầu một chút, tôi trong gương, mặc dù động tác trong tay giống tôi, nhưng trong tay hắn, không có điện thoại di động!
Nơi này thật sự không có gương!
‘tôi’ trong ‘gương’ buông tay xuống, không học theo tư thế của tôi nữa, mà đột nhiên đưa tay, muốn bóp cổ tôi.
Tôi sợ tới mức thét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy! nhưng sau lưng chính là ban công, bởi vì là tầng một, cho nên ngoài ban công còn có một tấm lưới chống trộm, căn bản không chạy ra được.
Đúng, nhà vệ sinh, tôi có thể trốn trong nhà vệ sinh!
Nghĩ đến đây, tôi lập tức chạy vào trong nhà vệ sinh, luống cuống tay chân khóa trái cửa lại, còn dùng thân người giữ cửa, quả nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, hơn nữa, tiếng đập càng lúc càng lớn.
Đến lúc này tôi mới tỉnh táo lại, thảo nào cửa đã khóa trái lại bị dễ dàng mở ra, hóa ra trong phòng thật sự còn có một người khác!
Tiếng đập ngoài cửa độ nhiên dừng lại, tôi biết, nhất định đang đợi tôi sập bẫy, đợi tôi tự mình đi ra ngoài.
Im lặng, im lặng như đã chết, tôi dán tai lên cửa, không bỏ qua bất cứ âm thanh nào bên ngoài, thực ra cho dù tôi có nghe thấy tiếng động, tôi cũng không biết làm gì, nhiều nhất cũng chỉ có thể an ủi tâm lý mình.
Ánh đèn đường, xuyên qua lỗ thông gió trên tường chiếu vào trong, khiến cả nhà vệ sinh có một tầng ánh sáng nhàn nhạt, đây chuyện khiến tôi thấy vui nhất, bạn có lẽ không biết, bạn đang trong bóng tối, nếu chỉ cần nhìn thấy một tia sáng, thì bất cứ thứ gì cũng không thể sánh bằng.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy bên ngoài lại truyền đến những âm thanh ‘cạch cạch cạch’, hình như là tiếng mở khóa, kế tiếp, là tiếng bước chân khập khiễng, không phải hắn đã vặn đứt cổ tôi, sau đó rời đi rồi sao? vì sao hắn còn quay lại?
Bởi vì có liên quan đến ‘lưu danh sau khi chết, nhìn mặt lần cuối cùng’, tôi và Phùng Vĩ Nghiệp có quan hệ không chết thì không ngừng, theo như kế hoạch của Trương mù, người giấy mặc quần áo kia chính là kẻ thay thế cho tôi, như vậy chỉ cần ‘tôi’ chết đi, hắn mới dừng tay, cho nên Trương mù mới dùng người giấy thay thế tôi --- lấy người giấy thay người dương, đây chính là thủ pháp Trương mù quen dùng, như vậy, Phùng Vĩ Nghiệp vặn đứt cổ người giấy, còn cầm đầu đi, vậy thì ân oán giữa tôi và hắn không phải đã hoàn toàn rõ ràng rồi sao? vì sao hắn còn quay trở lại?
Tiếng gõ cửa --- không đúng, là tiếng đập cửa lại vang lên, vẫn là thứ âm thanh nặng nề kia, có lẽ hắn đang dùng đầu đập vào cửa, chất lượng cửa nhà vệ sinh không tốt bằng cửa phòng, mắt thấy ổ khóa trước mắt đều lung lay sắp rụng xuống, tôi liều lĩnh dùng thân người để chắn, bảo vệ phòng tuyến cuối cùng của mình.
Chính vào lúc lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi vậy mà lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là Trương mù gọi, anh ta dùng giọng điệu xem kịch vui nói với tôi:
- Cái tông môn nhà cậu, còn có thể nghe điện thoại, chứng minh cậu vẫn chưa chết.
Tôi lập tức mắng mỏ với điện thoại:
- Cái ông nội nhà anh, hắn quay lại rồi!
Trương mù cũng nghe thấy tiếng đập cửa, hỏi tôi:
- Có chuyện gì?
Tôi kể qua mọi chuyện cho Trương mù nghe, đầu dây bên kia lặng im, một lúc sau, Trương mù mới nói:
- Trong nhà vệ sinh có vòi nước không? là nhựa hay kim loại?
Tôi nói, kim loại.
Trương mù nói:
- Coi như mạng cậu lớn, cậu đừng tựa vào cửa nữa, lấy cái chuông đeo trên cổ cậu xuống, dùng hết sức đập vào vòi nước, nhất định phải tạo ra âm thanh, càng lớn càng tốt!
Lúc này tôi căn bản không có tâm tư hỏi vì sao phải làm như vậy, lập tức làm theo lời anh ta, lấy chuông xuống, một tay cầm dây đỏ, quấn một vòng, nện mạnh xuống vòi nước.
‘đang!’ một tiếng, bốn phía lập tức im phăng phắc, tiếng đập cửa cũng dừng lại.
- Thằng ngốc, đập theo tiết tấu của tôi, tôi niệm một câu, cậu niệm một câu, sau đó đập chuông.
Trương mù ở đầu dây bên kia nói, tôi lập tức đồng ý.
- Minh Minh Hậu Thổ, đập!
- Minh Minh Hậu Thổ, đập!
- Mang Mang Thương Thiên, đập!
- Mang Mang Thương Thiên, đập!
…….
- Trọng Trọng Vạn Sơn, đập!
- Trọng trọng Vạn Sơn, đập!
- Minh Kim Thu Binh, đập!
- Minh Kim Thu Binh, đập!
Ở giữa vẫn còn mười mấy câu, anh ta niệm một câu, tôi niệm theo một câu, sau đó đập một tiếng chuông, mãi cho đến câu cuối, sau khi đập xong, Trương mù nói:
- Có lẽ được rồi, tông môn nhà cậu, ông đi ngủ đây, cậu chơi một mình đi!
Sau khi nói xong, anh ta liền tắt điện thoại, tôi nghe thấy rõ sự mệt mỏi trong giọng nói của anh ta sau khi niệm xong những câu này.
Tắt điện thoại xong, tôi vẫn trốn trong nhà vệ sinh, tôi lo lắng cái tên bên ngoài sẽ đi những vẫn quay lại.
Quả nhiên, một lúc sau, tiếng đập cửa lại vang lên, tiếng gọi của cô chủ nhiệm truyền đến:
- Tiểu Dương, em có trong đó không?
Ma gõ cửa, lại là ma gõ cửa! lúc trước tôi không mắc mưu, lúc này lại càng không thể mắc mưu!
- Tiểu Dương, cô là chủ nhiệm của em đây, em có trong phòng không, trả lời cô một tiếng.
- Tiểu Dương, nếu em không lên tiếng, cô sẽ báo cảnh sát!
Nghe đến đó, tôi nghĩ, ngộ nhỡ đúng là cô chủ nhiệm thì sao? tôi có nên mở cửa ra xem không?
Ngộ nhỡ không phải thì sao? tôi mở cửa chẳng phải chính là tự tìm đường chết?
Rất nhanh, tôi đã nghĩ tới một biện pháp, tôi gọi cho cô chủ nhiệm một cuộc, quả nhiên ngoài cửa vang lên tiếng chuông, đầu dây được kết nối, tôi hỏi:
- Cô chủ nhiệm, có phải cô đang đứng ngoài nhà vệ sinh không?
Cô chủ nhiệm gần như là rống lên:
- Cái thằng nhóc con này, mau mở cửa cho cô!
Ngoài cửa đúng là cô chủ nhiệm, sau khi tôi mở cửa, cô hung hăng giáo huấn tôi một trận, trách tôi vì sao không trả lời cô ngay, lúc đầu tôi còn không hiểu vì sao cô lại tức giận như vậy, có điều sau khi cô nói Phùng Vĩ Nghiệp đã được xác nhận tử vong, tôi đã hiểu, cô vừa mất đi một học sinh, cô sợ lại mất thêm một học sinh nữa.
Tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh, liếc nhìn quanh phòng, tối đen, cô chủ nhiệm bật đèn điện thoại, hỏi tôi:
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? làm gì có gương?
Tôi dẫn cô chủ nhiệm đến cạnh cửa, chỉ chỗ vừa nãy, kể lại cho cô nghe chuyện vừa trải qua, cô chủ nhiệm từng nhìn thấy di ảnh mặc quần áo của tôi, thế nên dù hiện tại nói với cô chuyện này, cô cũng không cảm thấy tôi bị bệnh thần kinh.
Đợi tới khi tôi nói xong, cô chủ nhiệm đã dùng hai tay ôm chặt thân mình, sau đó nhìn tôi chằm chằm, cô lại hỏi tôi:
- Em có tin trên đời này có ma không?
Tôi nói, không có!
Ngữ khí kiên định tự tin.
Nhưng sau khi tôi nói xong, tôi phát hiện cô chủ nhiệm không phải đang nhìn tôi, mà là nhìn chằm chằm ra sau lưng tôi.
Cô chủ nhiệm run rẩy giơ một ngón tay, chỉ sau lưng tôi, dùng tiếng nói run rẩy hỏi:
- Nếu không có, vậy nó là cái gì?
Nghe thấy thế, sống lưng tôi lạnh toát, tôi xoay người lại, thấy trên giường của tôi, có một người giấy không có đầu mặc quần áo, ngồi thẳng dậy…..