Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 137 Quy Khư lại xuất hiện

Thi thể của Phùng Vĩ Nghiệp tạm thời để trong phòng để xác, đang chuẩn bị bỏ vào nhà xác, nhưng một là gần đây vừa xảy ra chuyện của Trương Mục, hai là cũng sắp phải hỏa táng, ra ra vào vào thủ tục rất lằng nhằng, cho nên cứ để ở phòng để xác tạm thời một tối.

Nghe được tin này từ bác sĩ, tôi cảm thấy vẫn nằm trong dự đoán, dù sao thi thể của Phùng Vĩ Nghiệp cũng vừa mới tới tìm tôi ‘ôn chuyện cũ’, nếu bây giờ còn ở trong phòng để xác tạm thời, thì mới kì lạ.

Nhưng ngày hôm qua cô chủ nhiệm không gặp Phùng Vĩ Nghiệp, cho nên khi nghe thấy tin tức này, cô không tự chủ được cả người run rẩy, nơm nớp lo sợ hỏi:

- Vì sao lại không thấy?

Bác sĩ giải thích một phen, ý tứ đại khái là tối hôm qua sau đi xác nhận tử vong, liền đưa thi thể cậu ta vào phòng để xác, nhưng sáng hôm nay lúc đi kiểm tra lại phát hiện, thi thể đã biến mất!

Cũng may bố mẹ của Phùng Vĩ Nghiệp vẫn còn đang trên đường đi từ quê lên đây, nếu không, để bọn họ biết tin thi thể con mình biến mất, có lẽ sẽ dỡ cả bệnh viện, thế nên trước lúc đó, bệnh viện đã báo cảnh sát rồi, hy vọng cảnh sát có thể kịp thời tìm thấy thi thể --- tất cả mọi người đều cho rằng là đám người trộm nội tạng đem bán làm, cô chủ nhiệm cũng tình nguyện tin đó là hành vi của bọn người lợi dụng nội tạng con người chuộc lợi.

Bố mẹ Phùng Vĩ Nghiệp đến nơi là vào buổi chiều, vẫn theo thường lệ khóc lóc thảm thương một hồi, cuối cùng sau khi trải qua nhiều cuộc ‘hiệp thương’, bên phía nhà trường và bệnh viện tổng cộng bồi thường sáu mươi hai vạn tệ, còn về việc thi thể mất tích, phía cảnh sát cũng lập hồ sơ vụ án theo hướng bị đám người trộm nội tạng trộm mất, còn khi nào thì có thể phá án, ai cũng không biết.

Trong họa có phúc chính là, bởi vì thi thể Phùng Vĩ Nghiệp mất tích, hơn nữa tôi còn có chứng cứ ngoại phạm, cho nên ‘danh hiệu’ kẻ tình nghi số một trên người tôi cũng được rửa sạch, chẳng qua những cán bộ cấp cao của phía nhà trường vẫn nhìn tôi bằng con mắt ‘mày chính là kẻ giết người’, nhưng tôi lười quan tâm, cây ngay không sợ chết đứng, chuyện không phải do tôi làm, dù anh có đánh chết tôi, tôi cũng không làm, huống chi, còn chỉ là vài ánh mắt?

Chờ xử lý xong chuyện bố mẹ Phùng Vĩ Nghiệp, đã là hơn bốn giờ chiều, từ sáng sớm đến giờ, cũng chỉ ăn hai cái bánh bao lúc sáng, sau đó đã bị cảnh sát và nhà trường dắt mũi đi hết chỗ này đến chỗ kia, một hột cơm còn chưa được nuốt, tôi nghĩ có lẽ Trương mù cũng chưa ăn, với lại hôm qua còn yếu như thế, vậy là tôi quay về phòng của Trương mù, hỏi anh ta buổi tối muốn ăn gì, thuận tiện xem anh ta có làm sao không.

Kết quả sau khi vào cửa, tôi thấy anh ta đang gặm một con gà, miệng còn dính đầy mỡ, thấy tôi vào, anh ta nhả con gà ra khỏi miệng, nhìn trái ngó phải, ý đồ muốn tìm một chỗ giấu đi, nhưng nghĩ tới cái giường này lát nữa anh ta còn phải nằm ngủ, để mỡ màng rây rớt ra giường sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ, thế là chỉ đành từ bỏ ý định, còn vặn một cái đùi, đưa cho tôi, cười cười, hình như muốn hối lộ, tôi không nói gì, quay người đi xuống dưới tầng tìm đồ ăn.

Con mẹ nó vậy mà tôi còn lo lắng cho anh ta như vậy, anh ta thì hay rồi, sống rất ung dung tự tại.

Ngoài cổng bệnh viện có rất nhiều người bán cơm hộp, trường học cũng có nhiều đồ ăn vặt, tối hôm qua tôi không ngủ đủ giấc, hôm nay lại bận bịu cả ngày, vẫn chưa ăn uống gì, vì thế tôi đi tới sạp bán đồ ăn mấy hôm trước từng đến, mua một hộp mì chua cay.

Tôi cứ vậy không chút ‘tao nhã’ ngồi xổm xuống bên đường ăn như chết đói, vốn có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Trương mù, nhưng không biết vì cái gì, tôi hiện tại rất không muốn nói chuyện, chỉ muốn được yên tĩnh một mình, chuyện mấy ngày này, đối với tôi mà nói thật sự là không thể tưởng tượng nổi, tôi cần yên tĩnh một chút, nếu không, tôi cảm thấy tôi sẽ bị ép đến phát điên.

Trước đây mỗi khi cảm thấy phiền lòng, tôi đều đi đến bên hồ ngắm phong cảnh, nhìn gió nhẹ khẽ thổi mặt hồ hiện lên những gợn sóng lăn tăn, cứ cảm thấy đó là gợn sóng đẹp nhất thế gian, yên ả như tâm tình của tôi trước kia, chỉ là cho đến hiện tại, sau khi gặp phải nhiều chuyện như vậy, tôi rất khó làm được điều này, lúc gặp phải những chuyện quỷ dị, vẫn vô cùng sợ hãi.

Mặt trời chiều ngã về phía tây, một trận gió lướt qua, mang theo cảm giác mát lạnh, đột nhiên, tôi nhìn thấy có một thứ gì đó màu đen trong hồ đang trôi đến phía bên này, lúc đầu tôi cho rằng đó là bèo nước, nhưng đợi tới khi thứ kia trôi đến gần, tôi mới phát hiện, là một xác chết! một xác chết bị ngâm trong nước!

Tôi sở dĩ cho rằng đó là xác chết, chứ không phải người sống, là bởi vì từ lúc tôi nhìn thấy nó cho tới khi nó trôi đến bên này, ít nhất đã trôi qua hơn một phút, mà trong một phút này, nó vẫn nằm sấp trên nước, không nhúc nhích!

Bóng lưng của cỗ thi thể này tôi thấy rất quen thuộc, có lẽ đã gặp qua, nhưng trong chốc lát tôi đúng là không thể nhớ ra, mặc kệ thế nào,vẫn phải vớt lên rồi nói, hồ nước này tôi chưa nhảy xuống bao giờ, cho nên không dám bất chấp nhảy xuống, rất nhiều người đều từng có tâm lý này, đến một nơi xa lạ, nhất là khu vực sông suối ao hồ, tuyệt đối không dám nhảy xuống, điểm này, thậm chí sau khi chết cũng không ngoại lệ, người âm sợ nước, có lẽ cũng bắt nguồn từ đây.

Tôi tìm một cái que ở gần đó, vừa vặn có thể chạm vào cỗ thi thể kia, tôi cố gắng vươn cái que ra, muốn kéo cỗ thi thể kia vào gần bờ một chút, nhưng, cái que của tôi vừa chạm vào thi thể, thi thể kia không ngờ lại biến mất vào trong hư không!

Tôi trừng lớn hai mắt, nhìn mặt hồ, thầm nghĩ, trời còn chưa tối, đã gặp ma rồi?

Không đúng, cỗ thi thể kia không biến mất, mà tan ra! Bởi vì, ngay từ đầu đã không phải là một cỗ thi thể, mà là một thi thể được tạo thành bởi rất nhiều con cá, chúng nó là cá Quy Khư!

Tôi đã nói sao mà cái bóng lưng kia quen thuộc như thế, bởi vì đó là bóng lưng của Phùng Vĩ Nghiệp! cá Quy Khư muốn lừa tôi xuống nước, sau đó khiến tôi đuối sức chết trong hồ.

Nhưng, nơi này vì sao lại có cá Quy Khư?

Trần tiên sinh từng nói, muốn nuôi cá Quy Khư, nhất định phải dùng thịt người chết, nếu nơi này có cá Quy Khư, vậy thì chứng minh nơi này vẫn luôn được cung cấp thịt người chết! ở nông thôn khắp núi đồi đều có mộ phần để trộm xác người nuôi cá, nhưng nơi này làm gì có mộ phần?

Không đúng, nơi này có một chỗ còn dễ lấy xác người hơn là mộ phần --- phòng để xác tạm thời và nhà xác!

Vừa nghĩ đến đây, da đầu tôi đã run lên, chẳng lẽ, cá ở nơi này đều được nuôi bằng những thi thể ở trong nhà xác?

Nhưng rất nhanh tôi đã phủ định suy nghĩ của mình, bởi vì nếu là vậy, người nhà người chết nhất định sẽ làm loạn bệnh viện lên, nhưng từ lúc tôi vào trường theo học đến nay, chưa nghe nói qua trường học có tin tức gì liên quan đến bệnh viện, chứng minh, thi thể trong nhà xác chưa từng bị mất --- cho dù có, cũng có lẽ là như Phùng Vĩ Nghiệp, thuộc loại số ít.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng gọi điện cho cô chủ nhiệm, còn nói, thi thể của Phùng Vĩ Nghiệp rất có thể đang ở trong hồ của trường, nhưng cô chủ nhiệm lại nói, tìm thấy thi thể rồi, hơn nữa, còn đúng là tìm được ở trong hồ.

Thi thể tìm được rồi? không thể nào, nếu thi thể của Phùng Vĩ Nghiệp bị ném vào hồ, vậy nhất định đã sớm bị cá Quy Khư ăn sạch chỉ còn lại xương, nhưng vì sao có thể tìm lại được? chẳng lẽ người nuôi cá Quy Khư đột nhiên có lương tâm, không ném xác Phùng Vĩ Nghiệp xuống hồ? hay là suy luận của tôi đã sai?

Vế thứ nhất chắc chắn không thể, nếu đã trộm xác, chính là vì nuôi cá, sao có thể tiến hành được một nửa lại từ bỏ, nói như vậy, suy luận của tôi đã sai, nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy cá Quy Khư trong hồ, chẳng lẽ đó là ảo giác?

Tôi hỏi cô chủ nhiệm, thi thể của Phùng Vĩ Nghiệp đang nằm ở đâu?

Cô chủ nhiệm nói:

- ở phòng để xác.

Phòng để xác nằm ở một tòa nhà đơn độc, nằm bên sườn một ngọn núi sau bệnh viện, có một sườn dốc đi lên trên, phòng để xác nằm ở tầng một, tổng cộng có bốn phòng, mỗi một phòng chỉ có hai cái bàn để xác.

Đợi tới khi tôi đuổi tới phòng để xác, cảnh sát, bác sĩ, lãnh đạo nhà trường và bố mẹ Phùng Vĩ Nghiệp đều có mặt đầy đủ, chỉ thấy dưới chân có một vũng nước, vẫn còn đang chảy từ trong phòng ra ngoài, tôi nhón chân bước vào trong, cô chủ nhiệm đã bước đến kéo tôi sang một bên, nói tôi đứng nhìn là được, đừng nói lung tung.

Tôi gật đầu, đúng một bên nhìn thi thể nằm trên bàn, quả thật đúng là Phùng Vĩ Nghiệp, nhưng làn da trắng ngắt hơn bình thường rất nhiều, toàn thân đều ướt sũng, nước trên đất, là chảy ra từ trên người cậu ta.

Đúng lúc này, mẹ của Phùng Vĩ Nghiệp đột nhiên nói:

- đây không phải con tôi.

Tôi nhìn chằm chằm thi thể Phùng Vĩ Nghiệp, tuy rằng giống Phùng Vĩ Nghiệp như đúc, nhưng tôi cũng có cảm giác, nó không phải Phùng Vĩ Nghiệp!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất