Hễ là những người có chút hiểu biết về cuộc sống thì đều biết, lửa của nến là màu đỏ hoặc màu vàng, làm gì có màu xanh biếc?
Lúc đầu tôi còn tưởng mình bị hoa mắt, nhưng đợi tới khi tôi nhìn kĩ, ngọn lửa quả thật vẫn có màu xanh, màu xanh biếc này tôi chưa từng nhìn thấy qua, chỉ là sau khi ở chung với thợ nhân một thời gian, trước sau thấy vài thứ, lúc ở trong nhà Vương Nhị Cẩu, thời điểm Lưu Tang Y đốt xác Vương Nhị Cẩu, cũng phát ra ánh lửa thế này, và cả lúc Trần tiên sinh cởi đôi giày âm cho tôi, ngọn lửa của lá bùa thiêu cháy đôi giày, cũng có màu sắc tương tự, lúc Trương mù xử lý gã ăn đầu người, ngọn lửa kia cũng mang màu sắc này, xong chuyện đều bị đốt sạch sẽ, không lưu lại chút tro tàn.
Hiểu ra điểm này, tôi mới yên lòng, có lẽ là Trương mù cố tình an bài, nếu không cũng sẽ không giao ngọn nến này cho tôi, nhưng tôi vẫn hơi lo lắng, vì thế, tôi gọi Trương mù một tiếng, hỏi anh ta lửa nến có màu xanh, có được coi là bình thường không?
Nhưng khiến tôi không ngờ chính là, sau khi lên tiếng gọi, tôi không nhận được lời đáp lại, tôi tưởng tiếng tôi hơi bé, vì thế lại gọi vài câu, nhưng Trương mù vẫn không đáp lại, Trương mù sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi, nhưng rất nhanh tôi đã phủ định suy nghĩ này, bởi vì hiện tại tôi đang đứng ngoài cửa, không thấy có thứ gì đi vào, Trương mù nhất định không sao.
Nhưng, vì sao anh ta không trả lời tôi?
Tôi nghĩ, có lẽ là bởi vì hiện tại tôi đang đảm nhiệm vai trò môn thần, cho nên trong phòng lại xuất hiện ảo cảnh, Trương mù bị giấu đi, tôi mới không nghe thấy tiếng của anh ta, nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần có hiệu quả, là tốt hơn bất cứ điều gì.
Tôi im lặng đứng ngoài cửa, nhìn hành lang phía trước, không thấy có gì kì lạ, vì thế tôi thoáng nghiêng đầu liếc nhìn ngọn nến phía bên phải ---- cũng là vị trí góc đông nam, lửa nến vẫn có màu xanh biếc, ánh nến lay động trong gió, uốn éo thân mình nhảy một điệu múa uyển chuyển.
Tuy rằng tôi không học ngành khoa học tự nhiên, nhưng tôi cũng biết, có một vài chất hóa học, dùng lửa nến để đốt, đúng là sẽ có màu xanh biếc, nhưng trước mắt chỉ có mỗi không khí, vì sao lại có màu thế này?
Tôi không hiểu, nhưng có rất nhiều chuyện tôi đều không hiểu, thật giống như đến hiện tại tôi vẫn còn chưa biết, ông nội nếu đã không phải là người nhà họ Vương, vậy vì sao lại lựa chọn định cư tại nơi đó, còn dùng nhiều năm khổ tâm lên kế hoạch, muốn tôi theo học ngôi trường này, hơn nữa ngay cả vào thời điểm tôi sắp tốt nghiệp, ông lại đột nhiên qua đời, chôn lên ngôi mộ của người khác, tất cả, lẽ nào đều chỉ là một sự trùng hợp sao?
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ cho rằng đây là một sự trùng hợp, nhưng từ khi biết ông nội nắm rất chắc tâm lý con người, tôi không cho rằng như vậy, tôi tin, tất cả mọi chuyện, đều có một bí mật vô cùng lớn.
Nhìn ngọn lửa một lúc, tôi vẫn chưa tìm ra đầu mối nào, vì thế liền nghiêng đầu đi, nhìn hành lang tối đen như mực phía trước, hết sức chăm chú! Tôi sợ mình bỏ qua bất kì chi tiết nào, trong bóng đen sẽ thình lình thò ra một cái đầu, há to miệng nuốt chửng tôi.
Nhưng nhìn một lúc, ngoài một mảnh tối đen ra, cái gì cũng không thấy, những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy, cũng chỉ có cái bóng của tôi im lặng đứng đó, cùng tôi đối mặt với bóng tối vô biên.
Không thể không nói, ảnh hưởng của Trương Mục với khoa cấp cứu quả thật rất lớn, đã trôi qua vài ngày, trong phòng bệnh không tiếp nhận thêm bất cứ bệnh nhân nào, tôi từng vô tình nghe thấy các y tá nói chuyện với nhau, nói nếu có bệnh nhân nguy kịch, đều vẫn phải đưa sang bên tòa nằm viện, kể cả là làm phẫu thuật, cũng là làm xong ở bên khoa cấp cứu, sau đó đưa ngay sang tòa nhà cho bệnh nhân nằm viện.
Tôi nhìn cái bóng của mình, rất buồn chán hỏi nó:
- Mày có sợ không?
Sau đó, hình như tôi nhìn thấy nó lắc lắc đầu, động tác này đã khiến tôi thót tim, tôi nhớ vừa rồi tôi không có lắc đầu! Chẳng lẽ là tôi hoa mắt?
Vì thế tôi nhìn chằm chằm cái bóng của mình, sau đó lại hỏi một lần nữa, mà lúc này, tôi thấy rõ rành rành, nó đúng là đã lắc đầu!
Ánh nến!
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là ánh nến , nhất định là lúc ánh nến lay động, đã khiến bóng của tôi khẽ run run, nhìn từ góc độ này, vừa hay thành tư thế lắc đầu, đây là một cách giải thích rất hợp lý, tôi không thể không tự khen ngợi bộ óc thông minh của mình --- tôi phát hiện tôi đi theo Trương mù lâu rồi, cũng rất dễ dính phải luồng khí tự luyến có trên người anh ta.
Vì thế tôi lại tiếp tục nói chuyện với cái bóng, tôi cảm thấy mình đã thần hồn nát thần tính, hiện tại chỉ nhìn thấy chuyện hơi kì lạ một chút, đã dễ bị dọa như vậy, nhưng ngẫm lại cẩn thận, thì thực ra chẳng có gì đáng sợ.
Tôi nói suy nghĩ này của mình với cái bóng, tôi thấy cái bóng hình như gật gật đầu, tôi không chắc chắn có phải nó gật đầu hay không, bởi vì hình ảnh của cái bóng trên đất nối liền, không có khái niệm không gian, cho dù nó gật đầu, bóng của cái đầu và cơ thể chồng lên nhau, cũng không rõ có phải đang gật đầu không, tôi chỉ thấy vị trí phần đầu của nó, hình như lúc dài lúc ngắn, cứ như đang làm động tác gật đầu.
Tôi nhìn đến đây, cũng không nghĩ nhiều, tôi chỉ cho rằng đây là điều bình thường, là ánh nến lay động.
Nhưng rất nhanh, tôi đã thấy cái bóng mình đứng im!
Nếu ánh nến cứ mãi lay động, vậy theo lý mà nói, cái bóng cũng phải đung đưa theo, nhưng vì sao hiện giờ, tôi lại chỉ nhìn thấy đầu của nó động, mà còn vào những lúc tôi hỏi nó, con mẹ nó có phải quá trùng hợp rồi không? từ lúc tôi bắt đầu châm nến đến giờ, hình như đều sắp trôi qua một tiếng, cái bóng của mình vẫn luôn đứng đây, không nhúc nhích!
Mẹ nó, vì sao lúc nãy tôi không nghĩ đến điểm này, tôi cứ luôn cho rằng đầu của cái bóng động đậy hoàn toàn là bởi vì ánh nến, nhưng con mẹ nó đầu và cơ thể là một, nếu đầu động, cơ thể vì sao bất động?
Cái bóng này tuyệt đối có vấn đề!
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng nhấc miệt dao, chỉ vào cái bóng, sau đó nói:
- Mày là ai? Tao nói cho mày biết, chuôi dao này là của Trương mù cho tao, tuổi tác còn lớn hơn cả Trương mù, nếu chém mày một dao, mặc kệ là ma quỷ tàn ác thế nào, đều sẽ tan thành mây khói, cho nên mày mau cút ra khỏi cái bóng của tao, bằng không, mày có tin ông đây chém mày đến mức không thể luân hồi không hả?
Nói xong đoạn này, tôi cảm giác được sau lưng đều đã ướt đẫm, thực ra trong lòng vẫn rất sợ sệt, tôi sở dĩ nói như vậy, hoàn toàn là học theo tính nết không biết xấu hổ của Trương mù, dùng lời nói để hù dọa nó, ngộ nhỡ dọa được nó đi, tôi đây chẳng phải đã bớt thêm phiền toái rồi sao?
Nhưng, hình như nó nhìn thấu suy nghĩ của tôi, căn bản không quan tâm tôi --- không đúng, nó vẫn trả lời tôi, lắc đầu rất rõ ràng.
Hơn nữa, lúc này đây, tôi thế mà lại lắc đầu theo nó!
Quyền chủ động là rất quan trọng, nếu tôi chủ động lắc đầu, nó cũng lắc đầu theo, vậy còn coi như là bình thường, nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được, nó chủ động lắc đầu trước, tôi mới lắc đầu theo, đổi cách nói khác, chính là, đầu của tôi, bị nó không chế! Thảo nào lúc trước tôi không lừa được nó, thảo nào nó không tin tôi có thể chém chết nó, hóa ra là vì nó biết trong đầu tôi suy nghĩ những gì!
Tôi không tin, động đẩy đầu mình , nhưng tôi có cố gắng thể nào, cũng không nhúc nhích nổi!
Vì thế, tôi lại thử động đậy chân tay, vẫn may, tay chân vẫn có thể động đậy, sau đó tôi lại thử lắc bụng ngoáy mông, cũng vẫn có thể động đậy, nhưng, tôi phát hiện, cái bóng, không di chuyển theo động tác của tôi. Chỉ đứng im ở nơi đó!
Tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, hiện tại tôi mới chỉ bị nó khống chế phần đầu, nếu cả thân thể tôi bị nó khống chế, nó dùng miệt dao chém tôi, vậy chẳng phải ngay cả cơ hội chạy trốn tôi cũng không có rồi sao?
Làm sao bây giờ?
Thổi tắt nến!
Nhưng Trương mù đã dặn, người không thể lui! Nến không thể tắt!
Đúng lúc này, tôi mơ hồ nhìn thấy, chỗ đầu cầu thang ở cuối hành lang, có một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, cùng lúc đó, tôi hoàn toàn mất đi quyền khống chế cả cơ thể mình!