Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 208 Cùng một loại người

Tôi thấy tôi vẫn nằm trong rừng tre, nhưng không còn ở vị trí lúc trước, bởi vì tôi nhìn quanh một vòng, cũng không nhìn thấy huyết quan đỏ thẫm, cũng không thấy thi thể chú Trương, càng không có ông bác chèo thuyền, chỉ có Trương mù đang ngồi xổm trên đất, giơ cao tay, đang chuẩn bị tát tôi cái nữa --- cái tát lúc tôi rơi xuống núi, nhất định cũng là của anh ta!

Trương mù nói với tôi:

- Cái tông môn nhà cậu nữa, tôi còn cho rằng cậu bị ma nhập rồi, không phải tôi kêu cậu đừng ra ngoài rồi à, cậu chạy ra đây làm gì?

Tôi liếc nhìn bốn phía, còn cả Trương mù đang mắng tôi, tôi mới ý thức được, tôi chưa chết, tôi còn sống, vậy cảnh tượng tôi vừa nhìn thấy là gì? chẳng lẽ là trong lúc mơ màng sinh ra ảo giác? nhưng vì sao ảo giác lại chân thật như vậy, hơn nữa, bên trong ảo giác còn về tới quê của tôi, chẳng lẽ đang nằm mơ? Hay là nói, đây là quả ông nội để lại cho tôi? nhưng, con mẹ nó có phải quá vớ vẩn rồi không, quả này sao cái gì cũng không có vậy!

Tôi không hiểu rốt cuộc là làm sao, vì thế tôi nói với Trương mù:

- Thi thể chú Trương tự mở cửa, tôi đi theo chú ấy đến đây.

Trương mù rõ ràng hơi nghi hoặc, sau đó nói:

- Thi thể chú Trương không có ba hồn bảy vía, không thể bị người âm khống thi, lại nói, lúc tôi trở về tìm cậu, thi thể chú ấy vẫn còn nằm trong phòng, sao dẫn đường cho cậu được?

Tôi nghe xong cứ có cảm giác không đúng ở chỗ nào, nhưng muốn tôi nói ra, tôi lại không biết rốt cuộc không đúng chỗ nào.

Tôi hỏi, tìm thấy thi thai chưa?

Trương mù lắc đầu:

- Không phải chúng tôi tìm được nó, mà là nó chủ động tìm chúng tôi.

Tôi nghi hoặc hỏi, tình huống gì vậy?

Trương mù nói:

- Tôi cũng không biết, sau khi chúng tôi ra ngoài, bốn người chuẩn bị cùng lúc thi triển thợ thuật về bốn phương hướng để tìm huyết quan, nào ngờ còn chưa bắt đầu, huyết quan đã tự xuất hiện, lại nói, nơi này người trong thôn chúng tôi bình thường đều không hay lui tới, cậu sao lại tìm được đến đây?

Tôi tức giận nói:

- Tôi đã nói rồi, là thi thể chú Trương dẫn tới, đúng rồi, rừng tre này có gì đặc biệt sao, vì sao bình thường người thôn các anh đều không đến?

Trương mù nói:

- Đây là phần mộ tổ tiên của thôn Trương gia.

Nghe xong tôi giật nảy cả người, nói:

- Ý anh là, mảnh đất dưới chân chúng ta, đều là mồ chôn người nhà họ Trương?

Trương mù không nói gì, chỉ gật đầu.

Tôi nhìn quanh bốn phía một vòng, hỏi:

- Vậy sao ngay cả bia mộ cũng không có?

Đúng vậy, đừng nói là bia mộ, ngay cả phong thổ trên mộ, cũng chính là những nấm đất tròn tròn hay thấy ở nông thôn, cũng không có cái nào, mặt đất khắp rừng tre đều bằng phẳng đến mức khiến người ta khó tin.

Trương mù nói:

- Còn nhớ tôi từng nói, trong thôn chúng tôi không có người âm không?

Tôi gật đầu nói, nhớ!

Trương mù đáp:

- Nếu ngay cả người âm còn không có, thì cần gì lập bia mộ?

Tôi nghĩ ngợi, hình như đúng là đạo lý đó, tác dụng của lập bia mộ là để truy điệu người chết, trấn an vong hồn, nhưng hiện tại ngay cả người âm cũng không có, cũng chính là cái gọi là vong hồn, cho dù hóa vàng mã, cũng không biết đốt cho ai, cũng không cần bia mộ làm gì, vì thế tôi thuận miệng hỏi:

- Thế cả ngày thanh minh ngày rằm cũng không cần hóa vàng à?

Trương mù nói:

- Ngu! Người âm cũng không có, hóa vàng cho cậu dùng à?

Tôi đột nhiên nghĩ đên một vấn đề, hỏi:

- Nếu quan tài kia tìm được rồi, các anh tính xử lý thế nào?

Trương mù đáp:

- Tìm một chỗ chôn thôi.

Tôi nói:

- Chẳng lẽ anh không sợ nó lại biến mất?

Anh ta đáp:

- Lần này chôn chỗ khác.

Tôi hỏi, có chỗ nào khác?

Trương mù không trả lời tôi, mà xoay người đi lên trước, tôi vội vàng đi theo, phát hiện Trương mù không phải đang đi ra bên ngoài rừng tre, mà là đi sâu vào trong rừng, con đường dưới chân tôi có cảm giác mình đã đi qua, tôi cố gắng hồi tưởng lại, lập tức phát giác, đây chính là con đường thi thể chú Trương dẫn tôi đi!

Tôi hỏi Trương mù:

- Anh làm thế nào tìm thấy tôi?

Trương mù đáp:

- Tôi không tìm thấy cậu, là tiểu đệ của tôi tìm thấy.

Nói xong, Trương mù móc từ trong túi ra một người giấy nhỏ màu trắng quơ quơ trước mắt tôi, sau đó lại thu hồi, người giấy nhỏ này tôi từng thấy, lúc ở thôn, Trương mù dùng chúng nó dò đường, lúc ‘bảy trên tám dưới’, cũng dùng nó để thi triển thợ thuật ‘có tiền có thể sai ma đẩy cối".

Tôi lại hỏi:

- Lúc tiểu đệ phát hiện ra tôi, tôi đã nằm ở đây rồi à?

Trương mù ngẩn người một chút, nói:

- Lúc tôi tới, cậu đang quỳ.

Tôi hỏi, quỳ? Tôi vì sao lại quỳ?

Anh ta nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu vì sao lại quỳ, sao mà tôi biết được? nói không chừng cậu trời sinh có bản sinh ngu si, đi đến đâu quỳ đến đó.

Tôi giơ chân đá mông Trương mù, lại bị anh ta nhẹ nhàng né được, còn xoay người giơ lên một cành tre không biết nhặt từ lúc nào, quất mạnh vào cái chân giơ lên định đá anh ta của tôi, đau tới mức tôi nhe răng trợn mắt.

( ỏ :< hai bạn đáng yêu như đôi tình nhân ý nhỏ? )

Càng đi lòng tôi càng bồn chồn, tôi nhớ ở trước chỗ này không xa, chính là nơi chú Trương dẫn tôi đến, ở đó, có một cỗ quan tài đỏ máu, bên trong, là bố Trương mù năm mươi năm trước, tôi không biết nếu Trương mù nhìn thấy bố mình trong hình hài năm mươi năm trước, anh ta sẽ có cảm nhận như thế nào, ít nhất với tôi mà nói, tôi nghĩ là tôi không thể chấp nhận.

Chúng tôi còn chưa đi đến nơi, đã nhìn thấy ánh sáng của bó đuốc, xung quanh tụ tập rất nhiều thôn dân, ông Trương Tiệm Trương Mục Trương Ly cũng ở đó.

Theo lý mà nói, năm mươi năm trước có một cỗ quan tài, lúc trước cũng có một cỗ quan tài chôn sống tôi, hẳn là phải có hai cỗ quan tài mới đúng, nhưng chờ tới khi tôi đến nơi, tôi chỉ nhìn thấy một cỗ quan tài đỏ thẫm, bên ngoài quan tài, quấn vài vòng dây đỏ, không giống ‘tơ hồng triền quan’ của Trần tiên sinh, dây đỏ ở đây dày đặc hơn, giống một cái mạng nhện màu đỏ, bao chặt quan tài vào giữa, cỗ quan tài này có lẽ là cỗ quan tài chôn sống tôi.

Tôi hỏi Trương mù:

- Lúc mọi người đến, chỉ có mỗi cỗ quan tài này thôi à?

Trương mù nói:

- Có phải hôm nay cậu chưa uống thuốc không? chẳng lẽ ở đây vẫn còn một cỗ quan tài khác? Một cái đã khó giải quyết như vậy, lại thêm cái nữa, cậu sống no nê rồi phải không?

Tôi cười hề hề cho qua, Trương mù cũng không đếm xỉa tới tôi, vừa tới, anh ta đã lập tức đi lên trước, bắt đầu hô hào mọi người tiến hành hạ táng lần thứ hai cho cỗ quan tài này.

Tôi thấy Trương mù đầu tiên là vẽ bốn lá bùa màu vàng, đồng thời dán lên hai sườn của quan tài, sau đó móc tiền đồng ra khỏi túi, xỏ qua đinh đồng, bắt đầu đóng đinh từ sườn bên trái, búa đóng đinh không phải búa sắt, mà là búa gỗ, muốn đóng đinh đồng còn rắn hơn cả cây búa lên trên quan tài, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Trương mù đứng hai bên sườn quan tài,mỗi bên đóng sáu cái đinh đồng, sau đó đi tới giữa quan tài, lấy tay đo đạc vị trí, vẽ kí hiệu lên, đặt một cây đinh đã xỏ tiền đồng, vứt cái búa gỗ trong tay đi, rút con miệt dao giắt sau mông ra, giơ cao, dùng sống dao đập mạnh xuống, ‘đang’ một tiếng, đinh đồng đóng vào quan tài, lại vừa vặn vẫn còn chìa ra ngoài khoảng một phân, đây chính là ‘lưu hậu’, ở một bên khác, Trương mù dùng cách thức y hệt, đóng cây lưu hậu đinh cuối cùng vào.

Phong quan xong xuôi, kế tiếp chính là xuống mồ, cái hố chúng tôi đã đào xong từ trước, lúc Trương mù phong quan, Trương Mục đã nhảy vào trong hố nằm xuống, đây được gọi là ‘làm ấm hố’. đợi tới khi sắp xuống mồ, Trương Mục nhảy lên, tám gã thanh niên trai tráng nâng quan tài lên, chuẩn bị bỏ xuống mồ, sở dĩ dùng tám người, là bởi vì có ngụ ý ‘bát tiên nâng quan’, cách nâng quan không quá giống quê tôi.

Tôi lại gần nhìn, phát hiện bên trong cái hố đã phủ kín một tầng tre xanh, hai đoạn tre xanh chặn ngang trong vách hố, tre xanh nằm dưới, vẫn có một khoảng cách nhỏ, cứ như vậy, quan tài xuống mồ, cũng chỉ đặt lên trên tre xanh, chứ không tiếp xúc với mặt đất, cách hạ táng này, nhìn qua rất giống như đặt quan tài lên một cái lồng hấp bánh.

Lúc hạ táng, bóng người không được đổ xuống hố, đây là truyền thống, vì thế tôi theo bản năng lùi ra sau vài bước, lúc này, tôi nghe thấy có người nói với tôi:

- Cháu bé, có biết tên của cách hạ táng này không? đây gọi là ‘chưng chưng nhật thượng’, ngụ ý tổ tiên lên trời, thủ pháp này người bình thường đều không chịu nổi, cũng chỉ có Trương mù mới dám dùng.

Tôi quay đầu lại nhìn, thấy một người có sắc mặt xanh mét như người chết đang cười tủm tỉm nhìn tôi.

Ông ta nói:

- Cháu bé, chớ có sợ, tôi và cháu cùng một loại người.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất