Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 234 Thế giới thật

Tôi sở dĩ tiến vào bên trong đường hầm, là bởi vì tôi nghĩ, kính giới dù có lợi hại thế nào, cũng không thể phục chế những nơi nó không soi tới. nói cách khác, phàm là những nơi không bị mặt gương soi, thì đều là nơi đi ra khỏi kính giới. mà bên trong đường hầm, chính là nơi gương không soi được, cho nên, tôi chỉ cần tiến vào đường hầm, sẽ giống như đi ra được khỏi kính giới, chỉ cần ra khỏi kính giới, tất cả mọi chuyện đều ổn thôi.

Nếu đã không thể trêu vào, vậy chẳng lẽ tôi cũng không trốn nổi sao?

Nhìn từ ngoài lối vào đường hầm, bên trong và bên ngoài thực giống như hai thế giới,bên trong đường hầm có đèn, cho nên nhìn vô cùng sáng sủa, hơn nữa ánh đèn vẫn là ngọn đèn màu vàng, có cảm giác như một ngọn đèn xán lạn, nhưng dù là vậy, trong lòng tôi lại càng bất an, bởi vì tôi biết, sự tình nhất định sẽ không đơn giản như vậy. hơn nữa, các cụ không phải đã nói rồi sao, càng là những thứ rực rỡ kiều diễm, thì lại càng có độc, đường hầm này thoạt nhìn sáng ngời, nhưng tôi lại có cảm giác nó thông thẳng với con đường xuống địa phủ.

Hơn nữa, lần trước ở trong đường hầm Trương Gia Sơn, vốn đã gặp chuyện không mấy vui vẻ, kể cả là hiện tại hồi tưởng lại, tôi đều vẫn còn thấy sợ --- bạn thử bị nhốt trong quan tài xem, bạn có sợ không!

Nhưng hiện tại đã không quan tâm được nhiều như vậy, tuy rằng tôi không quay đầu lại, nhưng tôi biết, ở đằng sau, có hai thi thể cậu bé váy đỏ đi theo, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm đến bây giờ đều vẫn rất mãnh liệt, vì thế tôi cắn răng, thầm nghĩ, dù sao cũng bị vây chết, còn không bằng mạnh dạn thử một chút, với lại đường hầm này rất có thể là nơi đi ra khỏi kính giới, ngộ nhỡ thành công thì sao?

Vì thế tôi cắn răng, bước vào bên trong, nhưng, trước mắt chợt sáng chợt tối, tôi phát hiện, tôi đã đi ra khỏi đường hầm! trước mặt tôi, làm gì có ngọn đèn sáng rực, mà là một con đường nhựa phủ một tầng ánh trăng trắng nhạt.

Tôi ra khỏi đường hầm rồi? nhưng thời gian rõ ràng chỉ mới trôi qua trong nháy mắt, tôi sao đi ra khỏi đường hầm nhanh thế được? nếu tôi nhớ không lầm, chiều dài đường hầm Trương Gia Sơn là 1.3 km, cho dù tôi biết bay, thì cũng phải mất một chút thời gian mới có thể ra ngoài, không thể nào chỉ trong khoảng thời gian chớp mắt đã đi hết đường hầm!

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, vốn định mượn ánh trăng xác định phương hướng, nhưng tôi lại nhìn thấy trên cây, treo hai thi thể cậu bé váy đỏ!

Gần như chỉ trong nháy mắt, tôi đã hiểu, con mẹ nó đúng là tôi đã ra khỏi đường hầm, nhưng lại không phải là đi ra khỏi lối vào khác, mà là quay trở lại chỗ cũ!

Giống như sau khi tôi bước vào đường hầm, liền xoay người một cái, sau đó lại đi ra ngoài, nhưng, tôi dám khẳng định một trăm phần trăm, tôi không có xoay người!

Toa tàu số 21!

Giống hệt lúc tôi ở trên toa tàu số 21! Chẳng qua lúc ấy là đứng ở chỗ cánh cửa nối tiếp hai toa tàu, còn nơi này, là lối vào đường hầm!

Không đúng! Nơi này khác toa tàu số 21.

Trong toa tàu số 21, tôi chỉ nhìn thấy vô số toa tàu số 21, mặc kệ tôi chạy thế nào, cuối cùng vẫn quay trở lại đuôi xe, nhưng quan trọng nhất là, tôi không hề thay đổi phương hướng! tôi vẫn luôn đối mặt với đầu tàu! (không nhớ toa tàu số 21 giải thích như thế nào, có thể xem lại chương 49.)

Nhưng nơi này không phải, ở trong này, phương hướng phía đối diện với tôi đã thay đổi, lúc trước tôi đang đối mặt với đường hầm, cũng là phương hướng đến Vạn Châu, nhưng hiện tại, phương hướng tôi đang đối mặt lại là đường cao tốc, cũng chính là hướng Trùng Khánh! ---- hai cậu bé váy đỏ treo trên cây có thể chứng minh đây là hướng đi Trùng Khánh, đây rõ ràng là hai phương hướng hoàn toàn khác nhau!

Tôi nhớ từng có một lần trong lúc rảnh rỗi ngồi nói chuyện với Trương mù, anh ta từng nói, trong kính giới, nơi phương hướng thay đổi chính chỗ để gương, điểm này, tôi tin mọi người đều có thể lý giải.

Ví dụ, nếu một người bước từ thế giới thực vào trong thế giới trong gương, lúc hắn bước qua cái gương, người đứng xem bên ngoài cái gương sẽ thấy, phương hướng của hắn không thay đổi, nhưng đối với bản thân hắn mà nói, phương hướng mà hắn nhìn thấy thật ra đã bị thay đổi rồi, cho nên, nếu bạn đích thân ở bên trong kính giới, bạn nhìn thấy phương hướng của bạn đã bị thay đổi, vậy thì chứng minh, nơi này chính là nơi đặt gương.

Nhưng nơi hiện giờ tôi đang đứng, lại không phải là chỗ đặt gương! Bởi vì dựa theo nguyên lý của gương, nếu ở lối vào đường hầm đặt một tấm gương, vậy thì tôi đứng trước đường hầm, có lẽ phải nhìn thấy con đường cao tốc sau lưng, chứ không phải cảnh tượng bên trong đường hầm. cho nên, nơi này chắc chắn không có gương.

Vậy vấn đề là, nếu không có gương, vì sao phương hướng của tôi lại thay đổi?

Đáp án chỉ có một, ở lối vào đường hầm, không phải là kính giới, mà là quỷ đả tường!

Cả bố cục, được kết hợp giữa kính giới và quỷ đả tường! ---- đường cao tốc chính là kính giới, nơi kính giới không soi được, có quỷ đả tường, cứ như vậy, cho dù là phá kính giới, cũng còn có quỷ đánh tường chờ bạn.

Bởi vì quỷ đánh tường và kính giới thật sự quá giống nhau, cho nên lúc ở khoa cấp cứu, tôi cứ cho rằng tôi gặp phải quỷ đả tường, mà ở lối vào đường hầm này, nếu tư duy theo quán tính, nhất định cũng cho rằng lại gặp kính giới, đến lúc đó cứ xử lý theo cách gặp phải kính giới, thì cả đời cũng không ra ngoài được, đồng thời, nếu không biết bản thân đang ở trong kính giới, mà cứ dùng biện pháp phá quỷ đả tường để xử lý, thì cũng không thể ra ngoài được.

Tôi nghĩ, người tạo ra bố cục này nhất định cũng đã suy nghĩ tới tâm trạng của kẻ tiến vào, cho nên mới dùng hai ‘thứ’ tương tự nhau đặt cùng một chỗ, cho bạn lần lượt nếm thử, lần lượt thất bại, sau đó hoàn toàn tuyệt vọng, cuối cùng bị nhốt chết ở chỗ này.

Đáng tiếc là, thông minh quá hóa rồ, đặt một quỷ đả tường trong này, không phải là giấu đầu lòi đuôi rồi sao? --- trong đường hầm quả nhiên là nơi kính giới không chiếu được, nói cách khác, bên trong đường hầm, chính là thế giới thật!

Hiểu được điểm này, tinh thần tôi lập tức hăng hái, có lẽ tôi không phá được kính giới, nhưng muốn phá quỷ đá tường, tôi cũng đã từng có kinh nghiệm thực chiến vài lần.

Tôi xoay người, dùng thủ thế sinh hỏa tự vỗ lên hai bả vai ba lần, sau đó kết tâm hỏa thủ ấn, cuối cùng nhắm mắt lại, đi vào bên trong đường hầm.

Nguyên lý của quỷ đả tường là hai mắt bị mê hoặc, chỉ cần không dùng mắt nhìn, mà dùng tâm hỏa thủ ấn để dẫn đường, quỷ đá tường sẽ không gây ra ảnh hưởng cho bạn được nữa.

Tôi nhắm mắt lại, đi lên trước một đoạn đường, cũng chưa vội vàng mở mắt, bởi vì tôi lo lắng sau khi mở mắt ra, lại bị quỷ đả tường.

Mãi cho tới khi tôi đi được khoảng hơn 100 bước, tôi mới mở mắt, trước mắt sáng choang, quả nhiên đang ở bên trong đường hầm!

Bíp -----

Ánh sáng chói mắt, chợt nghe có tiếng còi xe, tiếp nữa là tiếng phanh gấp, cuối cùng là những tiếng chửi bới:

- Cái thằng ôn con này, mày muốn chết à? Muốn chết thì đi nhảy lầu đi, đừng hại bố mày!

Nghe nói như thế, tôi lập tức bật cười, tôi thoát ra ngoài rồi!

Ba phút sau, tôi ra khỏi đường hầm, ngồi bên ghế phụ trên chiếc ô tô của người vừa mắng tôi, thực ra hiện tại ngẫm lại, đúng là mạng tôi lớn, cũng may có mỗi chiếc xe này, nếu không, chiếc xe này vừa dừng lại, những chiếc xe phía sau sẽ tông vào đuôi chiếc xe trước, đến lúc đó, vẫn là đâm trúng người tôi.

Tôi ngồi trên ghế phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ, ra khỏi đường hầm không bao xa, tôi nhìn thấy ven đường có cái gì đó phản quang, lúc ấy trái tim nhảy dựng lên tận cổ, tôi cho rằng cái gã cầm miệt dao lại tới rồi, nhưng khi tới gần, tôi mới phát hiện, nơi đó đặt một tấm gương, đại khái chỉ to bằng một bàn tay, ở bốn cạnh chiếc gương, có vài cái bát, trên gương, còn có một cái đũa, một đầu đũa, treo một con người rơm mặc váy đỏ, bởi vì muốn giữ cân bằng cho cái đũa, nên ở một đầu khác, cũng treo một con người rơm như vậy, hơn nữa, dưới chân hai người rơm, cũng đều treo một quả cân nhỏ.

Còn có một vài chi tiết nhỏ, nhưng tôi không thấy rõ, xe chạy lướt qua, tôi cũng không có gan bảo người lái xe dừng lại để xuống nhìn, thầm nghĩ, về sau có cơ hội, nhất định phải hỏi Trương mù về chuyện cậu bé váy đỏ ở Trùng Khánh, dù sao anh ta cũng ở Trùng Khánh lâu rồi, nhất định biết chuyện này.

Xe lại đi được một đoạn, di động chợt vang, hiển thị là Trương Mục gọi đến, tôi vừa ấn nghe, đã nghe thấy Trương mù vừa thở hổn hển vừa chửi:

- Cái tông môn nhà cậu, cuối cùng cũng gọi được, chết chưa? Chưa chết thì sủa một tiếng!

Tôi cũng là về sau mới biết, từ lúc điện thoại tôi không gọi được, Trương mù đã xuất phát ra khỏi thôn Trương gia, nhưng bởi không có xe, bèn chạy bộ một lèo lên thị trấn, lúc gọi cho tôi, anh ta mới chạy được nửa đường ….

Vì thế tôi nói với người trong điện thoại:

- Gâu ----

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất