Thợ cạo đầu?
Thợ cạo đầu là thợ cắt tóc hả? chẳng lẽ cũng là người trong thợ môn? Còn có cái gì mà ‘thỉnh vận kiếp mạch’?
Lăng Giáng không có trả lời tôi, mà hỏi:
- Vì sao anh lại ở đây?
Tôi nói:
- Ngày mai tôi phải bảo vệ luận văn, vừa mới vội vã trở về từ thôn Trương gia, qua đây nói với cô chủ nhiệm một tiếng.
Chờ một chút, cô chủ nhiệm!
Chỉ mải vui mừng, quên mất cả cô giáo, tôi vừa gọi vừa gõ cửa, nhưng bên trong không có chút động tĩnh gì.
Tôi hỏi Lăng Giáng:
- Cô chủ nhiệm sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Lăng Giáng nhìn thoáng qua cửa phòng, hơi hơi nghiêng đầu, sau đó lại nhìn tôi, lúc này mới nói:
- Cô ấy không sao đâu, nhưng, anh thì có đấy.
Tôi vội vàng hỏi:
- Tôi có chuyện gì? không phải đều đã bị cô đuổi đi rồi à?
Lăng Giáng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thợ thuật ‘thỉnh vận kiếp mạch’ cũng dùng rồi, nếu cứ dễ dàng như vậy mà bỏ qua cho anh, chẳng phải là rất có lỗi với danh tiếng thợ cạo đầu bọn họ sao?
Lúc nói, Lăng Giáng cảnh giác nhìn bốn phía, khiến tôi cũng căng thẳng theo, thời gian tôi được ở cạnh Lăng Giáng không quá nhiều, nhưng lần nào cô ấy ở chung với tôi, tôi đều cảm nhận được, người con gái này dù gặp phải bất cứ tình huống gì, đều có thể giữ được bình tĩnh, nhưng lúc này đây, tôi lại thấy, lông mày cô ấy nhíu chặt, ánh mắt sắc bén liếc nhìn bốn phía.
Nói thật, vì nét mặt này của Lăng Giáng nên tôi cũng bắt đầu thấy căng thẳng, tôi nhỏ giọng hỏi:
- ‘thỉnh vận kiếp mạch’ rốt cuộc là cái gì?
Lăng Giáng nói:
- Là thợ thuật của thợ cạo đầu, tôi hỏi anh, Trương Phá Lỗ đã nói cho anh biết ‘thập đại cấm thuật’ trong giới thợ nhân chưa?
Tôi gật đầu nói:
- Anh ta từng nói, nhưng không nói cụ thể, tôi chỉ biết có một cấm thuật tên là ‘cải tử hoàn sinh’.
Lăng Giáng gật đầu nói:
- Chúc mừng anh, hiện tại anh đã biết cấm thuật thứ hai.
Nghe nói như thế, tôi trợn to mắt, miệng há hốc kinh ngạc hỏi:
- Ý của cô là, ‘thỉnh vận kiếp mạch’ là một trong thập đại cấm thuật?
Lăng Giáng vốn đang nhìn hành lang bên kia, nghe thấy câu hỏi này, cô ấy xoay người lại, hơi nghiêng đầu nhìn tôi, tôi thấy ánh nhìn vô cùng khinh bỉ trong đôi mắt cô ấy, cô ấy không vui nói:
- Tôi tự nhận là khả năng biểu đạt của mình không có vấn đề, vì sao anh đi theo Trương Phá Lỗ lâu vậy rồi, thợ thuật đã không học được, ngược lại, còn càng ngày càng ngốc là sao?
Tôi thật sự muốn ghi âm lại những lời này của Lăng Giáng, để lần sau gặp lại Trương mù, sẽ mở đi mở lại cho anh ta nghe, để anh ta biết, tôi sở dĩ trở nên ngốc nghếch, cũng là từ sau khi đi theo anh ta mới như thế!
Tôi hỏi Lăng Giáng:
- ‘thỉnh vận kiếp mạch’ là làm cái gì?
Lăng Giáng nói:
- Một chốc lát không giải thích rõ cho anh nghe được, ra khỏi nơi này đã rồi nói.
Tôi liếc nhìn lối vào hành lang, có lẽ còn cách chỗ này khoảng mấy chục mét, cứ đi thẳng, muốn ra ngoài chỉ là chuyện tính bằng giây bằng phút!
Lăng Giáng nói:
- Chẳng lẽ anh đã quên chuyện vừa nãy?
Cô ấy vừa nói xong, tôi lập tức nghĩ tới cánh cửa lồi ra gương mặt của Triệu Giai Đường, và cả bé trai nữa, tôi nhịn không được rùng mình một cái, hỏi;
- Bọn họ hiện tại đi đâu rồi?
Lăng Giáng lắc đầu nói:
- Không biết, cho nên mới nguy hiểm nhất.
Đúng vậy, không biết mới là nguy hiểm nhất!
Lăng Giáng nói xong, trong lòng bàn tay nhiều thêm một đóa hoa giấy màu trắng, sau đó, cô ấy rút một sợi chỉ màu đỏ trong ống tay áo trái ra đưa cho tôi, lại đưa một đồng tiền cho tôi cầm, nói:
- Còn nhớ ‘âm dương hai giới nhất tuyến khiên’ không?
Tôi gật đầu, lúc đi ra từ trong kính giới, đã dùng phương pháp này để đi qua hành lang tầng ba, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, hiện tại trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.
Sau khi tôi buộc chặt chỉ đỏ, Lăng Giáng lại rút một đoạn chỉ đỏ từ bên tay phải, sau đó đưa cho tôi, nói:
- Tự dùng ‘lạc địa sinh căn’ với anh đi.
Lúc đầu tôi còn không hiểu vì sao Lăng Giáng biết tôi biết dùng ‘lạc địa sinh căn’, nhưng rất nhanh đã nhớ ra, tôi từng dùng chỉ đỏ buộc lên người Trương mù, lúc đó Lăng Giáng đứng một bên nhìn, thế là, tôi vô cùng thuần thục dùng chỉ đỏ tự buộc lên cổ tay cổ chân mình, lại lấy mấy đồng tiền, bỏ vào trong giày, đây chính là tơ hồn khốn phách, tiền đồng giữ hồn!
Làm xong này hết thảy, tôi xỏ sợi chỉ đỏ trong tay Lăng Giáng qua tiền đồng, dùng một đầu khác buộc lên cổ tay trái mình.
Lúc tôi làm những chuyện này, Lăng Giáng cũng không nhàn rỗi, tôi thấy tay trái cô ấy không ngừng bấm ngón tay, hình như đang tính cái gì, mỗi khi ngón tay cô ấy tạm dừng lại,cổ tay phải sẽ khẽ xoay tròn, sau đó xuất hiện một đóa hoa giấy, ném hoa giấy ra. Tôi đếm rất kĩ, đợi tới khi tôi làm xong, Lăng Giáng trước sau ném ra mười bảy đóa hoa giấy.
Tôi thấy sắc mặt Lăng Giáng đã trở nên tái nhợt, ngay cả hơi thở cũng có chút dồn dập, tôi đoán nhất định là có liên quan đến động tác ném hoa giấy, lúc tôi đứng dậy, thấy cô ấy nhắm mắt lại dựa lên tường, tôi không đi quấy rầy, mà chỉ liếc nhìn những bông hoa.
Mười bảy bông hoa giấy không có quan hệ gì đặc biệt, có bông cắm ở góc tường, có bông trên cửa, có bông lại dính trên trần nhà, phương hướng kéo dài từ chỗ tôi đứng đến cuối hành lang, tôi thử liên kết vị trí những bông hoa lại với nhau, nhưng không biết giống hình gì, những bông hoa rất lộn xộn, cho dù có nối lại, cũng không có quy luật, hình thù kỳ quái, căn bản không thể hình dung thành hình ảnh tôi cảm thấy quen thuộc.
Hơn nữa, trong thợ môn bọn họ, không phải đều chú trọng ‘viên mãn’ sao? chín chữ là một sự ‘viên mãn’, mười tám là hai ‘viên mãn’, nhưng vì sao ở đây chỉ có mười bảy bông hoa? Một bông hoa còn thiếu đâu?
Lúc này Lăng Giáng mở mắt, hỏi tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa, tôi gật đầu, hỏi cô ấy:
- Có phải thiếu một bông hoa không?
Tôi thấy Lăng Giáng hít sâu một hơi, dùng ánh mắt rất khinh bỉ nhìn tôi nói:
- Tứ phương ngũ hành, trong chín thiếu một, bông hoa khuyết thiếu kia chính là anh, nếu mười bảy bông hoa này đều biết mất, hậu quả tự anh nghĩ cũng biết.
Tôi nói:
- Cô đừng có dọa tôi, lá gan tôi vốn đã nhỏ rồi.
Lăng Giáng không nói chuyện, mà dùng sinh hỏa thủ thế quạt minh hỏa trên bả vai tôi, sau đó lấy ra một đồng tiền, nói:
- Há miệng.
Tuy rằng tôi không hiểu Lăng Giáng muốn làm gì, nhưng vẫn rất nghe lời há miệng ra, tôi thấy cô ấy nắm tiền đồng trong tay, tiền đồng khẽ chuyển động qua những ngón tay trắng nõn của cô ấy, những thủ ấn không giống nhau không ngừng vây quanh tiền đồng, sau thủ ấn cuối cùng, cô ấy bắn tiền đồng ra, tiền đồng bắn vào trong miệng tôi, cô ấy lấy tay nâng cầm tôi lên, tiền đồng lập tức bị ngậm trong miệng.
Làm xong, sắc mặt cô ấy càng thêm khó coi, tôi vừa định há miệng hỏi, chợt nghe cô ấy nói:
- Từ giờ trở đi, tôi không kêu anh nói chuyện, anh nhất định không được nói, với lại, lát nữa chắc chắn sẽ nhìn thấy những thứ khiến anh cảm thấy sợ hãi, nhưng mặc kệ nhìn thấy gì, anh cũng không được dừng lại.
Tôi gật đầu, chớp chớp mắt, tỏ ý đã hiểu.
Lăng Giáng liếc nhìn cửa vào hành lang, sau đó nói với tôi:
- Nhà họ Trần có ‘thập tam thái bảo lạc tử định’ nhà họ Lăng chúng tôi có ‘ thập thất liên hoa Quan Âm đài’, một đóa hoa chính là một sinh mệnh, đạo hành của tôi không đủ, một đóa nhiều nhất giữ được ba giây đồng hồ, trước sau chưa đến một phút, nếu anh có bản lĩnh, thì cùng tôi chạy ra ngoài.
Tôi gật đầu thật mạnh!
Lăng Giáng bấm ngón tay tính một hồi, sau đó hô to một tiếng:
- Đi!
Lúc nói, cô ấy đưa tay nắm lấy tay tôi, kéo tôi chạy lên trước, ngay giây phút tôi nhấc chân lên, tất cả hình ảnh trước mắt đều thay đổi.
Trên vách tường xuất hiện các gương mặt trắng bệch không chút sắc máu, tất cả những khuôn mặt đó đều là của Triệu Giai Đường, tôi cứ đi lên trước, không quan tâm gì cả, lúc chạy tới chỗ bông hoa đầu tiên, cánh hoa lập tức héo úa!
Đây là đang chạy đua với thời gian!
Tôi chưa từng có cảm giác kích thích thế này bao giờ!
Chạy tới bông hoa thứ hai, trên mặt đất cũng nhô lên gương mặt của Triệu Giai Đường, các ả há to miệng, cứ như chỉ cần tôi duỗi chân ra, các ả sẽ cắn chặt chân tôi.
Ảo giác, đây đều là ảo giác!
Nhưng đúng vào lúc tôi định nhấc chân lên, tôi lại phát hiện, chân tôi bị một đôi bàn tay bé nhỏ ôm chặt! hất thế nào cũng không rời ra, mà lúc này, tôi nhìn thấy Lăng Giáng đang kéo một gã giống tôi như đúc, chạy ra khỏi hành lang!
Tôi muốn gọi Lăng Giáng nói cho cô ấy biết, tôi vẫn còn trong này, vì thế tôi há miệng…